Cơn lũ qua rồi! Nó mang theo con người, vật chất, tinh thần… Nó lấy đi niềm vui, sự bình an, hạnh phúc, an yên của con người và cuộc sống. Nó để lại sự chia ly, mất mát, đau thương, sợ hãi và tuyệt vọng. Nó cuốn trôi tất cả theo dòng nước bạc.
Cơn lũ qua đi, những khuôn mặt vẫn còn in dấu của nỗi lo, sự bất an, thất thểu, rời rã vì hậu quả của lũ để lại. Mệt mỏi lắm, khó khăn chồng chất, nỗi ưu tư ngày thêm nhiều hơn bởi tương lai của mình, của gia đình, của con cái và của cả quê hương.
Cơn lũ qua rồi! Tia nắng hy vọng đã bừng lên sau những ngày dài giông tố. Tia nắng của tình yêu, của lòng người vẫn không ngừng chiếu rọi. Những giọt nắng hân hoan đến đẩy lùi sự u buồn của những giọt mưa. Cơn lũ qua rồi!
Với tinh thần tương thân tương ái, suốt những ngày qua người dân trên khắp cả nước đều hướng về Miền Trung. Mỗi ngày, những chuyến xe chở đầy hàng cứu trợ đến với từng địa phương, thôn làng để cứu trợ kịp thời cho người dân. Với tấm lòng chia sẻ, yêu thương, “lá lành đùm lá rách”, với hy vọng lũ lụt qua đi để cuộc sống người dân sẽ sớm trở lại ổn định.
Cũng trong tinh thần đó, khi mang trong mình tâm hồn tông đồ theo tinh thần của Đấng Sáng Lập, chị em Hội Dòng Mến Thánh Giá Vinh luôn ý thức mình là cánh tay hữu hình của Đức Ki-tô để mang yêu thương, chia sẻ, thoa dịu những nỗi khổ đau của đồng loại. Không chỉ dừng lại ở đời sống cầu nguyện, những việc làm hy sinh để dâng lên Chúa, nhưng đã vồn vã cất bước hành trình đến với người dân để động viên, an ủi và trao gửi những món quà tuy nhỏ bé nhưng chất chứa tình yêu. Những mong muốn được thấu hiểu nỗi vất vả, khó khăn, thiếu thốn trăm bề của người dân sau cơn lũ; Với hy vọng được cảm, được nếm và được chung chia những nỗi niềm của phận người, với ước mong đời sống người dân sẽ sớm được đón lại cái bình yên giản đơn như đã có.
Sự hiện diện của người tu sĩ giữa dòng chảy cuộc đời như là cầu nối giữa người dân với Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh, biến cố cuộc sống. Họ không chỉ ở một góc riêng nào đó với Thiên Chúa, mà họ còn phải ở với người dân, sống với người dân, đồng hành với người dân và yêu mến người dân để qua họ người dân dễ dàng tìm gặp Chúa hơn. Đó chính là vai trò và trách nhiệm của người tu sĩ. Với việc sống sung mãn các nguyên lý Nước Trời, người tu sĩ trở nên dấu chỉ Nước Trời giữa lòng nhân loại. Cuộc sống của họ như một cuộc phiêu lưu mà điểm tựa duy nhất là tình yêu và lòng tin tưởng, họ dám sống hết mình cho Chúa và tha nhân.
Con người càng trở nên vĩ đại hơn khi họ yêu thương. Tình yêu thương giúp chúng ta trong lúc khó khăn bởi vì nó giúp ta kết nối ngôn ngữ trái tim. Có tình thương chúng ta cùng sát cánh bên nhau khắp mọi nẻo đường đời. Có tình thương, chúng ta cùng ươm mầm cho trái tim hoài bão và khát vọng. Qua đó, chúng ta có thể thấy rõ: "Tình thương là hạnh phúc của con người"
Nếu con người cứ sống trong vòng luẩn quẩn của sự nhỏ nhen, ích kỷ và vô tâm thì sẽ tự mình tạo ra một “bức tường’ vô hình ngăn cách mình và mọi người. Và cứ như vậy thì chỉ một cơn mưa nhỏ thôi cũng đủ làm họ gục ngã giữa dòng đời chứ chưa cần đến giông tố hay mưa lũ.
Tình yêu thương tưởng chừng như đơn giản, nhỏ bé nhưng đối với người đón nhận thì nó lại là một điều vô giá. Giá trị cuộc sống này sẽ quý giá hơn biết bao khi con người đối xử với nhau bằng tình yêu thương, nhìn nhận đúng giá trị của tình yêu thương trong cuộc sống. Cơn lũ qua đi, nó cuốn đi nhiều thứ và có thể cuốn đi tất cả nhưng điều còn lại là tình yêu và lòng người.
La Thứ
|