Vào một buổi chiều trời bắt đầu chuyển mùa, tiếng mưa rơi rả rích, những làn gió nhè nhẹ rít qua khe cửa gợi lên một cảm giác buồn man mác. Tôi ngồi bâng khuâng nhìn bầu trời bên khung cửa sổ của Mái Ấm, trong lòng với chút suy nghĩ vu vơ, thầm nghĩ lại cuộc đời mình. Cách đây hơn 10 năm, vào đúng ngày này, ngày mà trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã, tôi được người ta đem gửi vào Mái Ấm Lâm Bích. Tôi biết rằng, từ đây tôi sẽ không còn được sống với gia đình nhỏ của mình nữa. Tôi hiểu hoàn cảnh gia đình, tôi không có quyền bắt Họ phải yêu thương tôi, phải cho tôi hạnh phúc. Nhưng đó lại là khát vọng cháy bỏng tận thâm sâu tâm hồn tôi cũng như biết bao đứa trẻ bị bỏ rơi nơi đầu đường xó chợ. Và rồi Thiên Chúa đã vẽ cho cuộc đời tôi một đường thẳng trên muôn vàn đường cong, đó là Ngài đã đoái thương cho tôi có người cha, người mẹ thứ hai là chính các Soeur - những người đang trực tiếp nuôi nấng, dạy dỗ chúng tôi nơi Mái ấm thân thương này.
Mặc dù không phải là những người trực tiếp sinh ra chúng tôi, thế nhưng tôi và các bạn nơi đây đều xem các chị như những người cha, người mẹ thực sự, đã luôn kề vai sát cánh bên cạnh chúng tôi trong mọi biến cố vui buồn của cuộc sống. Vì thế tôi cũng muốn ví von rằng:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Sở dĩ tôi có thể ví von được như thế, là vì tôi và các anh chị em nơi đây đều cảm nghiệm rất rõ những hy sinh vất vả, cũng như tình yêu thương và những thao thức mà các chị dành cho chúng tôi. Các chị chẳng trông mong gì hơn, chỉ mong chúng tôi trở thành những người con ngoan, những con người tốt, có ích cho Giáo Hội và xã hội. Các chị đã ươm mầm sức sống, đã tiếp thêm nghị lực cho chúng tôi vượt qua những rào cản của mặc cảm, tự ti, để hòa nhập với xã hội; để chúng tôi có thể sống vui, sống bình an, hạnh phúc như những đứa trẻ cùng trang lứa.
Bạn biết đó, một em bé không thể nào khỏe mạnh nếu thiếu dòng sữa mẹ. Nhiều người trong chị em chúng tôi từ lúc sinh ra đã không được hưởng dòng sữa ngọt ngào của mẹ. Thế nhưng, bằng tình thương của “Người Mẹ” mà hằng ngày các chị đã đi xin từng giọt sữa, gom lại cung cấp cho những sinh linh yếu nhược, để các em có đủ chất dinh dưỡng từ dòng sữa ấm áp của tình mẫu tử. Chính tình yêu thương đó đã phần nào bù đắp những thiếu thốn, và giúp chúng tôi lớn lên từng ngày.
Trời vẫn cứ mưa, gió vẫn cứ thổi vi vu, và những làn gió mang những suy tư của tôi vào không gian vô tận, tôi gửi gắm vào đó bao nhiêu nỗi niềm. Là những người con, người em trong Mái ấm, chúng tôi chưa thể làm được gì, chỉ cầu mong các chị luôn được mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc. Xin Thiên Chúa ban thêm sức mạnh, để các chị trung thành trong ơn gọi dâng hiến và dấn thân phục vụ hết mình vì tương lai của những mảnh đời bất hạnh. Và ước mong sao các chị thấu hiểu được tấm lòng của những người em, người con như chúng tôi.
Yêu các Chị nhiều !!!
Em Hoàng Diệm Phương
Mái Ấm Lâm Bích MTG Vinh
|