Trên quãng đường dài từ Nghệ An tới Quảng Bình, chúng tôi đã may mắn có được những giây phút hạnh phúc bên cạnh người thân; cũng như bắt gặp được những con người nghèo khổ, nơi mảnh đất thường xuyên phải hứng chịu các trận mưa lũ của thiên tai và nhân tai.
Trước tiên, chúng tôi vô cùng xúc động bởi hình ảnh người cha già ngong ngóng chờ con về sum họp cuối năm, đôi mắt mở tròn to những đục ngầu vì bệnh tật đã làm chúng tôi rơi lệ. Biết chắc là con gái sẽ được về ăn tết, từ sáng sớm người cha đã kéo ghế ngồi trước ngõ ngóng trông. Thân già yếu nhưng tấm lòng và tình yêu thì vẫn mãi bùng cháy. Tấm lòng ấy được thể hiện rõ trong bữa cơm gia đình... Người cha hạnh phúc vì chưa bao giờ có được niềm vui to lớn như ngày hôm nay: được các xơ viếng thăm, được thấy con hạnh phúc và bình an. Tình yêu thương từ căn nhà nhỏ bé đầy ắp tiếng cười đã lan tỏa sang những nhà lân cận, khiến ai ai cũng cảm thấy vui hơn, xuân đến gần hơn.
Bước chân yêu thương tiếp tục dẫn lối đưa chúng tôi tới Quảng Bình. Rời xa những cành đào đỏ thắm, những đèn hoa lộng lẫy, chúng tôi tới miền sông núi heo hút, đi qua chiếc cầu tam bập bềnh trên sông nước để đến với những người anh em mà tôi tưởng chừng như bước sang một thế giới khác, thế giới của lặng lẽ, của lãng quên. Dường như nơi đây không có năm tháng, đối với họ xuân đến rồi xuân lại đi, chẳng có một tia hy vọng nào cho những tháng ngày lam lũ. Đã bao nhiêu xuân nhưng không có gì thay đổi. Vẫn ngôi nhà tạm được ghép bởi những tấm ván mỏng manh, cửa là những tấm màn cũ kĩ, ngồi trong nhà những ngày lạnh giá cũng chẳng khác gì ngồi ngoài bãi sông hun hút gió heo; lũ trẻ co ro, còm cõi đợi cha mẹ đi hái củi về; những khuôn mặt hốc hác vì nặng suy tư miếng cơm manh áo. Chúng tôi đến trong khung cảnh chiều tà, càng thấy rõ hơn nỗi buồn u ám đang phủ lấp cuộc đời của họ.
Cuộc sống nhìn bề ngoài có vẻ vô vọng, không chút hấp dẫn, nhưng kỳ lạ thay, họ vẫn cảm nhận cuộc sống có cái gì đó an bình và hạnh phúc, trên khuôn mặt vẫn toát lên nụ cười mãn nguyện. Bởi họ chấp nhận thực tại, họ bằng lòng với số phận của mình, và họ vui vì đón nhận được tình thương và sự quan tâm chia sẻ của biết bao người, nhất là những mùa mưa lũ ập về. Chỉ thế thôi, vật chất là điều cần thiết nhưng đó chưa phải là tất cả, điều họ cần chính là tấm lòng. Chúng tôi chẳng đem cho họ những phong bao lì xì hay những túi gạo thơm ngon, điều duy nhất chúng tôi dành tặng họ chính là sự hiện diện và vui vẻ lắng nghe những tâm tư ước nguyện rất đỗi giản dị của họ, để rồi cũng như bao mùa xuân khác nhưng xuân này có thêm niềm vui mới, ngôi nhà lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn.
Lưu luyến, bịn rịn và có cái gì đó cố níu chúng tôi lại, nhưng còi tàu đã báo hiệu lên đường, chúng tôi mang theo ước mơ và niềm khát vọng nhỏ nhoi của những người dân nghèo nơi xa xôi hẻo lánh đến với những thành phố xa hoa tráng lệ, trở về với tấm chăn nệm ấm êm. Tuy chỉ là những phút giây ngắn ngủi, những bước chân yếu ớt nhưng khoảng trời bao la dường như được mở ra trước mắt chúng tôi. Đằng sau những đèn hoa lộng lẫy, những kèn pháo vang trời thì đâu đó vẫn có những con người ngồi trước hiên nhà mong trời mau sáng... tôi đã làm được gì?
Anna Thái Hoàn - MTG Vinh
|