Minh Tuệ, Mến Thánh Giá Vinh
Từ khi chào đời, vào đời cho đến khi ra đời, bạn ngã bao nhiêu lần?
Ngã ít, không có nghĩa là cuộc đời bạn an thái hơn cuộc đời của những người khác. Bởi thế, ngã nhiều, cũng không đồng nghĩa rằng: bi thương, bi lụy và thất bại là những “cốt từ” để diễn tả cuộc đời bạn!
Cuộc đời chúng ta, có những lần ngã, ngã rồi ta lại tự mình chỗi dậy, ngẩng cao đầu và bước tiếp.
Có lắm lúc ngã, ta vùi mình sâu thêm vào giữa những hỗn độn và kiệt quệ; có ai đó nhẹ nhàng đến bên cạnh, thổi vào khối óc ta một ý chí kiên cường và truyền vào trái tim ta luồng nhịp đập của tình người, rất nhân văn. Ta lại ngóc đầu dậy và tiến bước!
Thế nhưng, cũng có những vấp ngã, ngã rồi, ta chẳng biết phải gượng dậy làm sao… Những người thân nhân của ta cũng chẳng biết phải vực dậy ta thế nào! Nghiệt ngã!
Cú ngã của em, có lẽ là như thế! Cú ngã sau những lần vấp ngã! Phải chăng, vì sau mỗi lần vấp ngã là thêm một lần em thất vọng đến tuyệt vọng, là thêm một lần chẳng có nổi một bài học nào được rút ra… và thế, cũng chẳng thêm sự trưởng thành nào được vun đắp!
16 tuổi, em tốt nghiệp trung học và nhập học trường đời! Những bồng bột của tuổi mới lớn, nét “trẻ người non dạ” của cậu bé ngây thơ và cả những thèm khát được trở nên “chất lừ” giữa đám bạn khiến em như con thiêu thân chao đảo và lạc lối. Em ngã ngay trong “phi vụ đầu tiên”, rơi vào vòng lao lý và kết thúc đoạn đời tuổi trẻ ngắn ngủi của mình trong trại giam!
Mẹ em khóc đến cạn dòng nước mắt! Cha em trở nên lặng thinh! Mấy đứa em của em cũng trở nên câm nín. Sự nín lặng đến chát đắng của tình thân nhưng lại “lực bất tòng tâm”. Tất cả giờ chỉ còn biết chờ và đợi. Chờ thời gian trôi và đợi 14 năm trôi với một niềm hy vọng “cùng em bắt đầu và cùng em làm lại từ đầu”. Nhưng… họ vẫn sợ… Sợ thời gian sẽ không chờ đợi họ. Sợ Thượng Đế sẽ không cho họ cơ hội làm điều đó. Và sợ… em vẫn mãi vùi mình trong vỏ ốc mà chẳng thể “lớn nổi nên người”.
14 năm nữa sẽ rao sao? Em sẽ ra sao… Bố mẹ em ra sao… Và chúng ta, tất cả… sẽ như thế nào? Tôi không biết, em không biết và không ai biết, trừ Người! Vậy nên, em à, hãy sống thật tốt giây phút hiện tại nhé! Hãy là một tù nhân thật tốt, một tù nhân có đạo em nhé! Có thể người ta sẽ lên án đạo của em, phê phán bố mẹ em và cay nghiệt em… Em hãy bắt đầu lại từ đầu ngay từ giây phút hiện tại. Để làm gì nhỉ? Để bù lại chút nào đó lỗi lầm trong quá khứ, để không phải cắn rứt quá lâu ở tương lai và hơn hết, em sẽ an tĩnh hơn trong thời khắc hiện tại.
Sẽ rất khó, rất đau và vụn vỡ! Em cũng hãy tự mình đứng lên và bước đi em nhé. Ngã rồi, giờ là lúc em phải vùng dậy thôi. Hướng ánh mắt nhìn về tương lai, ánh mặt trời sẽ luôn ở phía trước của em và sau lưng em sẽ mãi chỉ là bóng tối!
Ngã rồi, đừng lún sâu thêm nữa, đừng lún thêm một lần nào nữa. Đứng dậy thôi em! Dù cho đoạn đời tuổi trẻ của em không đáng giá nhưng tuổi già vô giá đang chờ đợi em ở phía trước! Em hãy khiến cho tương lai biết ơn bản thân mình vì hiện tại em đã sống hết mình!
|