LINH THAO - ĐỈNH CAO “ĐỘNG VÀ TĨNH”
(Hồi ký về cuộc Linh Thao chuẩn bị cho Hồng ân Tiên Khấn tại cộng đoàn Lưu Mỹ 18/07/2021 - 27/07/2021)
Cây Bút Chì, MTG Vinh
Chiếc xe đã cập bến địa điểm Linh Thao, nơi mà chúng tôi gọi là “Đất Thánh” bởi một chốc lát nữa thôi, nơi đây sẽ diễn ra “Tuần Thánh” cuộc đời của chị em chúng tôi. Tôi gọi tuần linh thao dọn mình cho hồng ân Tiên khấn là Tuần Thánh cuộc đời vì như Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho lễ Vượt Qua của Người trong Vườn Giêtsêmani để ban Giao Ước mới cho nhân loại, chúng tôi cũng sẽ phải đối diện với Vườn Dầu cuộc đời cùng với “quyết định quan trọng nhất đời tu” là hướng tới việc “vượt qua Giao Ước Thánh Hiến”. Với Giao ước này, chúng tôi sẽ đến miền đất mới để “toàn hiến hồn xác” cho Thiên Chúa. Và trên hết, mục đích tối hậu của cuộc Linh Thao này là “truy tìm Thánh Ý” của Người và “tìm ra phương thế thiêng liêng” để ý muốn của Thiên Chúa được thể hiện trong hành trình ơn gọi. Những bước chân đầu tiên tại cộng đoàn Lưu Mỹ đong đầy trong tôi niềm hy vọng. Vừa đặt chân xuống xe, tôi liền nhắm mắt lại để ngửi thấy mùi đất mới, cảm nhận chút hồn quê và cảm nghiệm hào khí đức tin sôi sục của những trang liệt nữ tử đạo tại mảnh đất này. Thật tự hào khi tôi đang cùng chung nhịp bước với các nữ tu ấy trong linh đạo Mến Thánh Giá. Đứng trước khuôn viên rộng rãi với những cơn gió thổi bùng làm chiếc lúp trắng cứ tung bay lượn lờ, tôi cảm nhận được trong nội tâm mình đã có những biến chuyển. Tâm hồn sao cứ “tư lự” trong làn gió chiều! Phải rồi, bắt đầu tuần linh thao mà...
...Tám ngày sau...
Mới đó mà nhanh quá! Cũng đứng dưới khuôn viên hôm trước nhưng hôm nay không còn cái cảm giác lạ lẫm nữa. Cũng con người ấy nhưng tâm hồn đã có những biến đổi lạ lùng! Sao hồn ai lại ngẩn ngơ tiếc nuối, sao bao nỗi niềm cứ “đọng lại” và “đung đưa” trong lòng? Trong cái nhẹ nhàng ấm áp của những tia nắng ban mai, chúng tôi dọn dẹp mọi thứ và chuẩn bị lên đường trở về. Cũng trong khung cảnh sâu lắng ấy, chúng tôi nói lời chia tay cha giảng phòng - một con người có kinh nghiệm thiêng liêng và sự khôn ngoan “tỷ lệ nghịch” với số tuổi của cha. Phải nói rằng, chúng tôi đã nhận được rất nhiều từ vị linh mục trẻ tuổi này. Cha đã lưu lại trong “album Linh thao” của tập thể lớp chúng tôi với những hình ảnh đẹp về một người mục tử nhiệt thành đã tiến sâu vào mối thâm giao với Thiên Chúa. Và chắc chắn, điều đánh động chúng tôi nhất là cảnh tượng cha một mình lái chiếc xe máy vượt qua muôn dặm trường từ Thanh Hóa đến tận nơi đây, rồi cũng với chiếc xe ấy, cha sẽ trở về với nhiệm sở của mình ở mảnh đất xa xôi kia. Mặc dù tình hình Covid đã đảo lộn mọi dự tính nhưng đây đúng là một “cái duyên tiền định” trong “sự ngỡ ngàng”. Cảm ơn cha “người chỉ đường bất ngờ” và là “vị huấn luyện viên thay thế kịp thời” của tuần thao luyện thiêng liêng đặc biệt này! Ngoái đầu nhìn lại mọi thứ, tôi muốn níu kéo “tấm áo tuần lễ vàng” vừa mới bay ngang qua cuộc đời. Bàn tay với lên để kéo ghì lại nhưng nó đã vội “nhẹ nhành lướt qua” khỏi tầm mắt. Thế là hết thật rồi, Linh Thao ơi!
Sau 8 ngày ngất ngây trên núi Thánh, với ơn Chúa, sự hướng dẫn của cha giảng phòng và những cố gắng của bản thân, tôi nghiệm ra được rằng, Linh Thao quả là “đỉnh cao”, là “sự giao duyên”, “gặp gỡ” giữa cái Động và cái Tĩnh trong tâm khảm mỗi người. Để bắt đầu tuần Linh Thao, chị em chúng tôi phải tìm kiếm sự tĩnh lặng bên ngoài như phải tịnh khẩu, tịnh tâm và tránh những nơi ồn ào, náo động. Cái tĩnh bên ngoài được bảo đảm là để tìm kiếm cái tĩnh bên trong. Có những lúc chúng tôi đã thực sự tĩnh lặng được các giác quan bên ngoài, đến nỗi một cái xao động của những chiếc lá rơi “vô định” giữa không trung, hay tiếng kêu thanh thanh của một chú côn trùng “lúc nhúc” trong đất cũng gây được sự chú ý của mỗi người. Sự nhạy cảm với những âm thanh nhỏ nhẹ bên ngoài có lẽ là cửa ngõ để “đôi tai tâm hồn” lắng nghe được “tiếng thì thầm” của Đấng hiện diện cách kín nhiệm bên trong. Khi tâm hồn đã thực sự lắng đọng, tiếp đến là lúc chúng tôi cần phải tinh tế nhận ra những vùng nào đang có vấn đề cần giải quyết cách êm đẹp, nơi nào đang có sự xung đột chưa thể hài hòa được, chỗ nào đang bị tổn thương cần chữa lành. Khi đã “định vị” được những chỗ cần đến, chúng tôi bắt đầu hành trình của những cuộc đối thoại “hướng thượng và hướng nội”, những ca phẫu thuật, những trận chiến giành lại hòa bình trong tâm hồn. Như thế, “cái tĩnh vô hình” giờ đây nhưỡng chỗ cho “cái động vô hình”. Nhìn lại cuộc Linh Thao, chưa bao giờ tôi thấy trong người mình lại có những chuyển động mãnh liệt như thế. Giữa những trận chiến vẫn còn dở dang từ những lần tĩnh tâm trước, tôi đòi buộc phải dẫn nó đến cái kết trong lần này. Những thói hư nết xấu vẫn còn “tự do tung hoành”, những thỏa hiệp “nước đôi” vẫn kéo dài và những vết thương “âm ỉ” vẫn chưa được chữa lành. Tất cả đang chờ đợi nơi tôi “những chọn lựa dứt khoát”. Đã có những giây phút “quằn quại” trong dòng nước mắt phân bua, đã có những lúc “giằng co” và “day dứt”, nhưng đến cuối cùng, tôi đã tìm được khoảnh khắc “bình yên” và sự hài hòa cho tâm hồn mình. Tôi tìm thấy mình lại được trở về trạng thái tĩnh lặng, với hoa quả mà Thiên Chúa đã ban cho tôi là một “bản năng thiêng liêng nhạy bén hơn”, một “nhuệ khí thiêng liêng mới”, và một “nguồn sức mạnh nội lực tiềm tàng hơn” để tiếp tục bước đi trên con đường chẳng mấy ai đi. Tôi không biết tôi sẽ giữ được những nguồn năng lượng này cho đến khi nào, nhưng tôi thầm cảm ơn Chúa vì những gì mà đợt Linh Thao này mang lại cho tôi.
Qua đợt Linh Thao lần này, tôi nhận ra được rằng “ẩn chứa sâu thẳm trong tâm hồn mỗi con người là sự dung hòa uyển chuyển của hai yếu tố Tĩnh và Động” và mỗi người chỉ có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển động của chúng chỉ khi chúng ta thật sự có cái tĩnh lặng bên ngoài. Linh Thao chính là “cái thời” để quan sát kỹ càng, sắp xếp, và chỉnh đốn những chuyển động vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ mà lại có sức thay đổi cả cuộc đời. Cái Động và cái Tĩnh trong tâm hồn ta dù ở hai thế cực khác nhau, nhưng lại đều quan trọng để giúp ta “biết mình” và “chỉnh đốn mình”. Chúng ta không thể loại trừ một trong hai, cũng không thể đồng hóa cả hai với nhau nhưng mỗi người phải biết “dung hòa sự đối nghịch” của vẻ đẹp nội tâm này. Chính đặc điểm ấy làm cho Linh Thao trở nên một cuộc thao luyện tìm kiếm sự bình an. Trong cuộc thao luyện này, “chiến lợi phẩm” mà mỗi người cần hướng đến là một “sự cân bằng trong chu trình chuyển hóa Tĩnh - Động bên trong” để tạo ra “một hệ sinh thái tâm hồn bình an”, nâng giữ sự phong phú của những cảm xúc, những chuyển động nội tâm, và giúp ta trở về với tình trạng của sự hài hoà tâm linh. Điều này có nghĩa, chúng ta phải cố gắng chuyển những “cái động tiêu cực” trong tâm hồn như hỷ nộ, đau khổ, hay dằn vặt về “trạng thái tĩnh” của sự điềm nhiên và bình an. Và sau những Động - Tĩnh không ngừng nghỉ, điều mà chúng ta hướng đến đó là cái “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” và “tâm bất dính giữa dòng đời vạn thính”. Rồi sẽ đến một lúc nào đó, cái Động sẽ hoàn toàn nhường chỗ cho cái Tĩnh bởi chúng ta sẽ được chìm sâu vào “sự tĩnh lặng thường hằng - Rest In Peace” trong Vương Quốc bất biến của Thiên Chúa Ba Ngôi!
|