Một buổi chiều mưa rơi nhẹ mang theo bao nỗi hoài niệm. Nơi ấy, từ lầu 3 bên hiên cửa sổ, hạt mưa tí tách rơi. Tôi thả hồn miên man theo làn gió nhẹ hòa vào những giọt nước mưa như đang ngửa tay đón lấy những giọt nước hồng ân Thiên Chúa gửi xuống sau nhiều ngày oi nồng của tiết trời miền đất Gia Hòa vào độ cuối hạ.
22 tuổi, thanh xuân đã qua mấy chặng đường đời như ly trà nóng thêm chút gừng cay hòa vào làn mây mù giăng kín ngoài kia. Biết bao người hỏi tôi “Thanh xuân của tôi đã gửi vào đâu?”. Có thể nói, tôi đã dành tuổi thanh xuân đầu đời của mình gửi gắm vào mái nhà Thanh Tuyển Viện Gia Hòa, là nơi lưu dấu những chuỗi ngày hồng ân, đã giúp tôi sống không theo nghĩa “tồn tại”, nhưng để ngẫm suy sự đời và là quãng thời gian giúp tôi trưởng thành hơn. Trưởng thành trong cách nghĩ, lời ăn tiếng nói và hành động.
Khi nhìn lại mình, tôi chợt nhớ lời của vị Thánh Tông đồ dân ngoại “Tôi có là gì cũng là nhờ ơn Thiên Chúa” (1Cr 15,10). Phải, trước mặt Thiên Chúa, tôi có đáng là gì? nhưng trái tim mách bảo tôi đáp lại tiếng gọi thân thương của Ngài, tôi lựa chọn bước theo con đường Đức Ki-tô đã đi, và thế là tôi xách balô đi, đi mà không nghĩ suy cho tương lai của mình.
Khép lại những trang vở nơi cánh cửa Đại Học, tôi chẳng mong mình giàu, chẳng cần quyền thế cao sang, cũng chẳng bận tâm gia đình chồng con hay làm dâu xứ lạ. Chưa bao giờ tôi đặt ra câu hỏi: cầm tấm bằng Cử nhân trên tay, mình sẽ dùng vào việc gì, làm gì để hái ra tiền,…
Tất cả những phù vân trần tục thế gian sau ngày tốt nghiệp, tôi gửi lại nơi đó để mang hành lý Đức Tin của mình, với một tinh thần hăng say phục vụ vào cánh cửa “Nhà Dòng”. Điều mà tất cả bạn bè, người thân của tôi đều ngỡ ngàng. Học xong Đại học, đáng lẽ ra phải đi xin việc phụ giúp gia đình hay báo đáp công ơn cha mẹ nuôi con khôn lớn, ăn học đàng hoàng chứ? Đáng ra phải đi làm kiếm tiền vài ba năm rồi lấy chồng sinh con để cha mẹ có cháu ngoại bế bồng tuổi già chứ? Tôi bỏ qua tất cả những dự định của tương lai, quẳng đi những câu nói “Đáng ra…” kia để đi tìm bình an và hạnh phúc cho mình. Đó cũng là một cách để đền đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ và cũng là chọn lựa để tôi trưởng thành về nhân đức, thay đổi cái tính ương ương, hâm hâm dở dở của tôi và để tôi được làm bông hoa thạch thảo tím biếc trong vườn hoa Giáo hội.
Tôi muốn gửi gắm thanh xuân của mình vào gia đình Thanh Tuyển Viện Gia Hòa, để tôi được hòa mình vào thiên nhiên, đất trời và những con người cần mẫn, chất phác, đơn sở, giản dị ở nơi đây.
Ngày nhập dòng, tôi háo hức lắm, lòng đầy hoan hỉ như một người đã chính thức được vào cư ngụ nơi nhà Chúa vậy. Nhưng cũng không thiếu sự tò mò, đôi chút xao xuyến bởi cái tính nửa trầm nửa huyên náo: đôi lúc muốn mình không là gì và đôi lúc lại muốn lấn sân vào các hoạt động xô bồ, náo nhiệt.
Những giờ kinh nguyện, suy niệm Lời Chúa đã giúp tôi lãnh nhận ơn Chúa và được thúc đẩy từ ngọn lửa Thánh Thần tình yêu, tôi biết bản thân mình “Dầu tôi có là gì cũng là nhờ ơn Thiên Chúa”.
Nơi đây tôi tha hồ thả hồn miên man với Chúa, với khu vườn rau xanh ngát đủ loại. Tôi tha hồ thưởng ngoạn với những mùa trăng lên cao và không thiếu cả những chuỗi ngày tức cảnh sinh tình với “tập sách thiêng liêng”.
Người ta dành cả thanh xuân của mình để đi du lịch, khám phá đất trời, sông biển hay dành tuổi đôi mươi của mình bên người yêu, rong ruổi đây đó. Riêng tôi, tôi chọn một cuộc sống an nhàn, ngày ngày làm ba đôi việc: cuốc đất, cắt cỏ, hái rau, chăm vài ba con gà, nuôi đôi con lợn, thế là đủ. Tôi sợ thế giới ồn ào ngoài kia chăng? Tôi không biết trả lời thế nào nên tôi muốn để lại thanh xuân của mình một dấu ấn, một thanh xuân có bờ vai Giê-su và nụ cười tỏa nắng rạng ngời của Ngài.
Đối với tôi, có Giê-su là đủ. Ngài sẽ ban cho người nữ tì hèn mọn của Ngài đủ ơn cần thiết, để tôi được tôi luyện trong dòng máu châu báu từ trái tim Ngài đổ ra và biến đổi tôi trở nên khiêm nhường, hiền hậu, giàu lòng khoan dung hơn, để mang niềm vui và sự bình an của Đức Ki-tô cho những người tôi gặp gỡ và muôn nẻo đường tôi bước đi.
Những cuộc tĩnh tâm giúp tôi nhìn lại chính mình, nhìn lại “Ngôi Nhà Tạm” bé nhỏ trong con tim mình và nhìn lại “Bình Rượu mới” của mình đã cạn, đã bay mùi rượu chưa? Chính khi ở trong mái nhà Chúa tôi mới cảm nghiệm được Tình Yêu, một tình yêu mãnh liệt của Đấng ngự trời cao dành cho nhân loại và cho cả chính tôi.
Có đôi lần tôi đã sa ngã và quên đi tiếng gọi mời yêu thương của Ngài. Cũng không ít lần tôi chối bỏ lời Ngài nhưng vẫn kịp nhận ra “Đức Ki-tô dầu là Con Thiên Chúa mà phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là Vâng Phục”.
Tôi thầm tạ ơn Chúa vì những chuỗi ngày được ở nơi gia đình Thanh Tuyển Viện Gia Hòa. Tôi đã đặt cược thanh xuân của mình vào Đức Ki-tô và mái nhà Thanh Tuyển Viện. Tôi không hối hận hay tiếc nuối cho thanh xuân của tôi. Bởi tuổi thanh xuân của tôi có bóng Thánh giá chiếu sáng, tuổi đôi mươi của tôi có thêm thi vị để sống “dung thông” và “an yên”.
Thấm thoát thời gian đã gần 2 năm, mỗi ngày tôi đều tự nhủ lòng mình: “Hãy thích đừng ai biết đến và kể mình như không” bởi tôi chỉ muốn được làm một người nữ tì hèn mọn trước mặt Thiên Chúa và tôi bắt gặp tiếng nói thân thương của Mẹ Têrêsa Calcutta “Chúng ta luôn gặp nhau với nụ cười, bởi nụ cười là điểm bắt đầu của yêu thương”. Thanh xuân của tôi luôn ngập tràn tiếng cười và niềm vui say với những công việc nhỏ bé tầm thường. Tôi chẳng ưa thích làm người lớn, nhận chức vụ này chức vụ kia nhưng nếu đó là ý Chúa muốn tôi từ bỏ công việc tầm thường “hái rau, cắt cỏ” của mình để đảm nhận một công việc tôi chưa bao giờ mơ tưởng đến thì tôi vẫn sẵn sàng xin vâng, sẵn sàng lưu thêm một dấu ấn mới vào thanh xuân của mình để thanh xuân của mình không đơn giản chỉ là màu xanh yên bình, màu nắng của mặt trời mà còn có cả màu xám của những ngày mưa. Bởi vì có mưa mới có hy vọng cho màu xanh yên bình nở rộ những bông thạch thảo tím biếc và thả hồn ngắm những tia sáng cầu vồng khoe mình dưới nắng mới…
Cảm ơn mái nhà Thanh Tuyển Viện Gia Hòa và tình yêu Thiên Chúa dành cho thanh xuân của con. Ước mong rằng thanh xuân của con mãi mãi gắn kết với bờ vai Giê-su, dù cho con có già đi nhưng tâm hồn con vẫn ở tuổi thanh xuân để con được no say tình Chúa như Bình Rượu mới luôn đầy tràn, như bông thạch thảo khoe mình dưới ánh “Mặt Trời” chân lý và hy vọng.
Têrêxa Tự tình, Thanh Tuyển MTG Vinh |