TÂM NGÔN TRƯỚC THỀM GIAO ƯỚC
Cây Bút Chì - Tập Viện MTG Vinh
Tôi đã dành trọn cả tuổi thanh xuân để theo đuổi một lý tưởng. Đã bao lần trong cuộc đời, vì lý tưởng này, lý trí và con tim tôi phải giằng co, phân bua, thậm chí tranh đấu cho đến độ “nước mắt phải chảy ngược vào trong”. Tôi đã phải luôn thận trọng, phải giữ một khoảng riêng tư cho lý tưởng ấy giữa bao đám đông lớn nhỏ. Cúng chính vì lý tưởng ấy, tôi đã từ bỏ bao “điều hiển nhiên” của cuộc sống. Đôi lúc, tôi cảm thấy ngậm ngùi, day dứt, đau đớn, và thấy “tim mình rướm máu”. Lý tưởng đó là gì mà khiến tôi phải trả “một cái giá đắt” đến như vậy? Lý tưởng cao quý ấy là “Được hiến thân trọn vẹn cho Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô Chịu Đóng Đinh để phục vụ tha nhân”. Đó thật là một mơ ước táo bạo đối với một cô gái bé nhỏ, yếu đuối và tầm thường như tôi. Nhìn lại chặng đường đã đi, dù có những lúc tôi bị ngập ngừng và cảm thấy “bước chân mình bị chùn lại” trước những thách đố của đời hiến dâng, nhưng tôi nghiệm thấy rằng, “tiếp nối một vài bước chân do dự ấy lại là một chặng dài những bước chân mạnh mẽ, can đảm tiến lên trong hạnh phúc”. Có lẽ vì tôi đã dám ước mơ, đã cố gắng để biến ước mơ đó thành hiện thực, nên Thiên Chúa đã không phụ lòng kẻ tín thác vào Người. Chỉ còn gần một tuần lễ nữa thôi là đến ngày trọng đại của đời tôi - ngày cưới, ngày tôi chính thức ký kết Giao Ước Tình Yêu với Đức Giêsu Kitô Chịu Đóng Đinh trong Hội Dòng Mến Thánh Giá Vinh.
Bấy lâu nay, tôi đã mơ về ngày hồng phúc của đời mình. Chỉ cần nghĩ đến ngày lễ Khấn Dòng thôi là tâm hồn tôi lại rộn lên một niềm vui rạng rỡ, đan xen những nỗi niềm, những cung bậc cảm xúc khó tả. Niềm hạnh phúc trọng đại nhất là được “kết ước se duyên với Đức Kitô”, nhưng một niềm vui lớn lao nữa là sự có mặt của những người thân yêu và quan trọng với tôi, những người đã gieo mầm sống, góp tình thương, làm nên sự trưởng thành và tạo nên sự khác biệt trong cuộc đời tôi. Biết bao người đã “dõi theo từng ánh mắt” và “quan sát từng bước tiến” của tôi. Tôi muốn họ nhận lại được hoa quả ngọt ngào là “niềm vui nội tâm” từ “những hạt mầm yêu thương” họ đã gieo vào hành trình nhân sinh và suốt dọc dài con đường ơn gọi của tôi. Ngày hồng phúc đã gần kề, niềm vui vẫn còn đang lan tỏa, bỗng chốc dịch bệnh Côrôna bùng phát nơi đây. Tin này như “thắt chặt trái tim” còn đang nôn nao của chị em chúng tôi, người thân cùng toàn thể Hội Dòng. Tình hình hiện tại như đang thách thức đánh đổ bức tranh tuyệt đẹp về ngày lễ khấn trong mơ...tôi cảm thấy chạnh lòng pha chút trống vắng. Nhớ lại Tết năm ngoái, giữa đêm khuya, khi đang ở trong phòng, tôi nghe tiếng cha thủ thỉ với mẹ: “Ta chỉ cần được sống đến ngày con bé khấn là ra đi mãn nguyện rồi mẹ nó nhỉ!”. Tiếp đó vài hôm, mấy anh chị của tôi hào hứng bàn bạc với nhau: “Hè này dì khấn, không biết mặc đồ gì cho hợp đây?”. Rồi khi đi chào cha xứ để về lại nhà Dòng, cha cũng rất ân cần nhắn nhủ tôi: “Khi nào gần tới lễ Khấn, nhớ báo cho cha để cha thông báo cho bà con trong giáo xứ mừng và để mọi người cầu nguyện cho con nhé!”. Sự mong chờ mòn mỏi của cha mẹ, người thân và của những ai liên hệ trong cuộc đời khiến tôi rưng rưng đôi dòng lệ. Quỳ trước Thánh Thể, lý trí thôi thúc tôi cứ giữ lấy niềm hy vọng về giấc mơ đoàn tụ tất cả những người thân yêu cùng một lúc trong ngày lễ khấn, nhưng con tim lại tiến một bước xa hơn và thì thầm với tôi rằng: “Chỉ có một điều quan trọng thôi, đó là tình yêu của tôi dành cho Đức Kitô, tất cả những thứ khác Thiên Chúa sẽ an bài cho”. Đúng rồi, những ngày chuẩn bị cho giao ước nên là những khoảng khắc hân hoan, sâu lắng không nên là những giờ khắc buồn bã, lo toan. Tôi đã ý thức được rằng một sự long trọng bên ngoài có thể là động lực cho tôi bước tiếp nhưng đôi khi sẽ làm giảm bớt sự “toàn tâm toàn ý” của tôi với Đấng Tình Quân của mình trong ngày trọng đại. Có lẽ, lễ khấn thời Côrôna sẽ giảm bớt phần bận rộn và phân tâm để tôi có thể dành “một cõi riêng tư” mà đi vào chiều sâu của sự kết hợp với Người. Giờ đây, chỉ có một điều cần thiết thôi, đó là chuẩn bị phần hồn cho xứng đáng để lãnh nhận giao ước.
Giữa cõi tịch mặc của tâm hồn, tôi nhận ra có 3 xu hướng rõ ràng đang giao tranh trong tôi. Một đằng, ma quỷ - thủ lãnh của xác thịt đang hoạt động ráo riết. Nó thủ thỉ bên tai tôi những lời lẽ thâm độc, giảm ý chí “Kết ước với Chúa Tể Trời đất ư? Đừng mơ tưởng hão huyền! Mày sắp mang một xiềng xích nặng nề vào cuộc đời mày! Ba Lời Khuyên Phúc Âm, có sức mà giữ không?...”. Một đằng khác, tôi thấy với bản tính tự nhiên Chúa ban, tôi có đủ ý chí và lý trí để đấu tranh chống lại những cám dỗ của ma quỷ, những yếu hèn của kiếp nhân sinh, nhưng đôi lúc, ý chí ấy cũng cảm thấy sợ hãi khi cho rằng việc tuân giữ các lời khấn là quá sức của tôi. Thế nhưng, có một xu hướng đang nổi bật và chiếm ngự trong tôi đó là Thần Trí với sự hướng dẫn của Thần Khí. Tôi được mách bảo rằng: “Ơn Thiên Chúa sẽ đủ cho tôi” (x. 2 Cr 12,9) và “Không một thử thách nào xảy ra mà lại vượt quá sức loài người; nhưng khi để chúng ta bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp” (x. 1Cor 10, 13).
Chính vì thế tôi thâm tín rằng, khi tuyên giữ Ba Lời Khuyên Phúc Âm thì không phải tôi đang mang lấy xiềng xích hay bất cứ gánh nặng nào vào cuộc đời mình, nhưng tôi như một chú chim non cố gắng cởi bỏ những sợi dây quyến luyến thế trần và những gông cùm của ma quỷ đang cuộn vào đôi chân yếu ớt của mình. Và tôi sẽ tự do để tung cánh bay lên bầu trời rộng lớn, tới cõi thênh thang, tìm kiếm kho tàng trên trời, khao khát gặp được Đấng Tạo Hóa. Dù cánh chim ấy có yếu ớt trước gió bão nhưng cánh chim ấy sẽ bay và tiếp tục bay để thỏa niềm khát khao của mình. Rồi Đấng từ trời cao sẽ tay đỡ tay nâng đưa cánh chim lên, âu yếm đặt gần kề bên ngai tòa Người.
Chính trong những khoảnh khắc đặc biệt này, tôi mới ngộ ra sức mạnh của “Lời kêu gọi” trong suốt 11 năm qua. Tôi tìm thấy hình bóng mình nơi ngôn sứ Giêrêmia, người đã trải qua những cuộc chiến gay gắt trong tâm hồn giữa chọn lựa làm ngôn sứ của Chúa hay không. Có lần ngài tự nhủ: “Tôi sẽ không nghĩ đến Người, cũng chẳng nhân danh Người mà nói nữa. Nhưng lời Người cứ như ngọn lửa bừng cháy trong tim, âm ỉ trong xương cốt. Lạy Thiên Chúa, Ngài đã quyến rũ con, và con đã để cho Ngài quyến rũ. Ngài mạnh hơn con, và Ngài đã thắng.” Gr (20, 7-9). Cũng vậy, đã hơn một lần trong cuộc đời, tôi phải chiến đấu với nội tâm mình để Lời được “chiến thắng” và trổ sinh hoa trái trong tôi. Quả thật, Thiên Chúa đã “quyến rũ” tôi và tôi đã “dại dột” để Người quyến rũ. Nhưng cái “khờ dại” trong Thiên Chúa thì sẽ trở nên mối lợi tuyệt vời là được chính Đức Kitô làm Đấng Tình Quân của cuộc đời.
Giờ đây, tôi đã sẵn sàng! Dù trong ngày trọng đại có sự hiện diện của người thân hay không, tôi vẫn sẽ là một “cô dâu hạnh phúc” bởi trong cuộc “nhiệm hôn” này, tôi là người đã được Thiên Chúa ưu ái, tỏ lòng xót thương. Giao ước nhiệm mầu này sẽ mở ra cho tôi một chân trời mới, chân trời của sự “tự hủy” để “tái sinh”. Hạt giống sẽ chết đi để mọc lên những mầm non căng tràn sức sống. Liệu tôi có đủ “đức tin và tình yêu” để bền đổ đi đến cuối “chân trời vĩnh cửu” ấy không? Can đảm lên, tôi ơi! Đừng sợ, vì Người luôn sánh bước đi cùng!
|