Tiết trời tháng sáu mang cái nóng vào trong khung trời tu viện. Phải chăng khí trời cũng muốn bừng lên sức nóng để hòa mình vào tâm tình của tháng Trái Tim - Tháng Tình Yêu? Đã gần đến giờ ngủ rồi nhưng cái nóng “đặc sản” nơi xứ Nghệ vào mỗi độ hè về khiến chị em tôi vẫn còn tản mác đó đây. Hình như ai cũng có cảm giác “sợ” khi phải đi ngủ. Người thì đi đi lại lại ngoài hành lang, người thì lo đi bưng mấy thau nước “chống nóng” đặt trước quạt, người thì vội vàng đi khóa các cửa trong nhà. Còn tôi, vẫn như mọi đêm, trước lúc đi ngủ, tôi thường đứng ở góc “nhà tranh Học Viện”, nơi giải trí và cũng là chỗ hóng gió ngắm trời quen thuộc. Từ góc này, tôi có thể quan sát rõ mọi cảnh sắc dưới đất cũng như trên bầu trời, không những vào buổi tối mà còn vào nhiều thời điểm khác trong ngày. Thế nhưng, có lẽ, cái cảnh sắc mà tôi có thời gian để chụp lại và suy gẫm lâu giờ nhất đó là cảnh trăng lên lúc đêm về. Đêm nay, dù không được ngắm cảnh “trăng thanh gió mát” nhưng cái “trăng thanh gió lặng” cũng đã khiến tôi có nhiều tâm sự. Cái bóng dáng tròn vành vạnh của trăng trông giống như cái đóa bạc khổng lồ treo lơ lửng trên nền trời thăm thẳm. Vầng trăng cứ tròn đầy, viên mãn, tỏa ra ánh sáng vàng mềm mại, âu yếm chiếu xuống quả đất, bao phủ lên vạn vật với sắc màu dịu dàng, đằm thắm nhắc nhở tôi về tình yêu đời dâng hiến của mình. Liệu tôi có thể sống một tình yêu “trọn vẹn và trọn đời” cho Đức Kitô Chịu Đóng Đinh và mang hơi ấm của tình yêu ấy đến cho tha nhân được không? Ánh trăng ấy bắt đầu “chảy vào hồn tôi”, thúc dục một quyết tâm mới trong tháng Trái Tim này. Lòng ngổn ngang nhiều nỗi niềm, tôi vẫn chưa tìm ra lối đi mới nào. Thế nhưng, đã đến giờ đi ngủ, tôi đành phải mang ánh trăng về phòng và tư lự trong đầu về một vài ý tưởng. Chẳng biết là tôi đã thiếp đi từ lúc nào nhưng từ trong cõi vô thức, tôi mơ thấy Chúa Giêsu hiện ra với tôi trong một hình tượng đau đớn và lạ lùng. Tôi nhận thấy ngực của Người bị banh ra, để lộ một khoảng không trống rỗng và tôi không thấy Trái Tim cực trọng của Người đâu nữa. Tôi hốt hoảng hỏi Người:
- Chúa ơi, trái tim của Chúa đâu rồi? Ai đã lấy mất Trái Tim cực trọng của Ngài?
- Người nhìn tôi âu yếm nói:
- Trái Tim của Ta đã bị đâm thâu trong chiều thứ Sáu Tuần Thánh để đền bù tội lỗi nhân loại. Từ đó, Trái Tim Ta không ngừng rỉ máu vì sự độc ác và bao tội lỗi của con người. Ta phải hủy Tim mình ra không, để đền bù cho chính sự vô cảm, dửng dưng và lạnh lùng của con người đối với Thiên Chúa Cha.
Trong dòng lệ chan hòa, tôi hỏi Người:
- Vậy con có thể làm gì đây, lạy Chúa?
- Chỉ còn một cách duy nhất để phục hồi lại Trái Tim của Ta... Đó là thử đặt một trái tim khác vào, với điều kiện trái tim ấy phải cùng nhịp đập yêu thương, máu huyết Vâng Phục và kích cỡ của Tin Mừng. Trải qua muôn thế hệ, Ta đã đi thử hàng triệu trái tim nhưng chỉ có số ít những tâm hồn thánh thiện mới đặt vừa vào đây. Thế nhưng, cứ mỗi lần Ta tìm được một quả tim đồng hình đồng dạng với mình thì lại bị hàng ngàn trái tim tội lỗi làm cho nó hư nát, hóa ra không. Ta rất đau khổ, tới khi nào nhân loại mới hòa mình vào Trái Tim duy nhất của Ta?
Tôi ngậm ngùi, nài xin Chúa:
- Chúa ơi, Chúa thử trái tim con xem!
Người trả lời:
- Con xem, trái tim con không cùng kích cỡ, nhịp đập, máu huyết với Ta. Nó hơi nhỏ vì sự nhỏ nhen, nhịp hơi loạn vì bị bủa vây bởi bao sự thế gian, máu lại thiếu đi hồng cầu của tình yêu, bạch cầu của sự thanh thoát và tiểu cầu của những hy sinh bé nhỏ. Thật là đáng tiếc!
Tôi đau khổ đấm ngực nói với Chúa:
- Chúa ơi, xin cho con thêm thời gian được không? Xin Chúa trở lại với con lần hai. Con sẽ cố gắng biến đổi trái tim mình để vừa khít với trái tim Chúa.
Bỗng Người nở một nụ cười rất tươi và đáp lại:
- Ồ vậy thì tốt quá. Ta chờ đợi con, Ta tin tưởng con, đừng làm cho Ta thất vọng.
Nói thế rồi Chúa Giêsu biến đi. Tôi loay hoay nhìn về mọi hướng để tìm Người nhưng không còn thấy Người nữa.
Đang lúc ấy, một hồi chuông dài vang lên. Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, mọi chị em đều bật dậy, quỳ xuống nền nhà đọc kinh dâng ngày. Trời sáng rồi ư? Nhanh thật! Đúng là Masơ đang tuổi ăn tuổi ngủ nên đêm về chỉ “ngủ có một giấc” mà thôi. Sau khi xếp gọn chăn màn, tôi cùng các chị em đi ra viếng Thánh Thể đầu ngày. Lòng tôi miên man suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ ấy. Câu hỏi “to tướng” tối hôm qua chặn ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Trái tim Chúa đâu rồi?”. Và tôi tự vấn bản thân: “Mình phải làm gì để làm cho trái tim mình vừa khít với Trái Tim Chúa Giêsu đây?”. Cả một ngày trôi qua, tôi vẫn chưa thể tìm ra quyết tâm nào cho bản thân. Thế rồi, tối nay, dưới ánh trăng thanh gió mát, tôi nghiệm ra được một bí quyết. Bấy lâu nay, những lúc tôi buồn hay đau khổ, tôi đều xin Chúa lấp đầy trái tim tôi bằng tình yêu của Ngài. Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ, có những lúc Chúa đau khổ và Người cần đến tôi. Từ nay, tôi sẽ mạnh dạn nói với Người rằng: “Chúa ơi, xin hãy để tình yêu của con lấp đầy Trái Tim thương tổn của Chúa bằng những hy sinh nhỏ bé trong cuộc sống của con”. Với những hy sinh nhỏ bé nhưng chứa đựng tình yêu phi thường cho Chúa Giêsu, tôi ước ao tình yêu đời dâng hiến của mình sẽ luôn tròn đầy và tỏa sáng cho tha nhân như ánh trăng vằng vặc soi chiếu cho nhân gian. Và lúc này đây, câu hỏi “Trái Tim Chúa đâu rồi?” đã tìm thấy câu trả lời “Trái Tim Chúa đang ở trong trái tim bé nhỏ của tôi”.
Cây Bút Chì (Tập Viện MTG Vinh)
|