Cuộc đời mỗi con người có vô số cuộc gặp gỡ, có những cuộc gặp gỡ qua đi như làn gió thoảng, nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ đã để lại những ấn tượng sâu sắc, có khi làm thay đổi não trạng, cách suy nghĩ hay biến đổi cả một cuộc đời. Tôi cũng đã từng có nhiều cuộc gặp gỡ trong cuộc đời, thế nhưng cuộc gặp gỡ với Anh - người bố trẻ tại bệnh viện Nhi đã để lại trong lòng tôi nhiều ấn tượng sâu sắc, đến bây giờ tôi vẫn còn khâm phục anh - một người Kitô hữu gương mẫu.
Hôm ấy, tôi cùng một người chị em đến thăm một em bé mồ côi đang điều trị tại bệnh viện vì em sinh ra mà không có não. Chưa đến giờ vào thăm nên chị em chúng tôi đứng ngoài chờ. Một bầu khí u buồn bao trùm hành lang bệnh viện, hiện lên trên khuôn mặt mọi người là sự lo âu vì thương cho con, cháu của mình. Đáng lẽ giờ này nó đang được nằm trong vòng tay của mẹ để tận hưởng dòng sữa thơm mát ngọt lành, được nghe những tiếng ầu ơ, thế mà lại phải nằm đây với biết bao đau đớn. Đang đứng bất thần như thế, bỗng đằng sau có tiếng chào:
Con chào hai xơ, hai xơ đi thăm ai ở đây à?
Dạ, chào chú, chúng con đi thăm một em bé mồ côi đang nằm điều trị ở đây. Chào chú vậy thôi chứ thực ra đó là một thanh niên còn rất trẻ.
Thế chú thì sao?
Dạ, con của con cũng đang nằm ở đây, cháu sinh ra nhưng nội tạng nằm không đúng vị trí.
Nội tạng nằm sai vị trí, có căn bệnh lạ lùng như vậy nữa à? Hai chị em tôi mở tròn xoe mắt vì đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe nói đến bệnh này. Tìm hiểu mới biết đây là căn bệnh khá hiếm hoi, trong 10.000 trẻ được sinh ra thì chỉ có một trẻ mắc căn bệnh này. Tuy nhiên cũng đã có nhiều trẻ phẫu thuật thành công và có được một cuộc sống bình thường.
Thế gia đình có biết trước không?
Mấy tháng đầu con đưa vợ đi khám thai, bác sĩ đã cho chúng con biết. Bác sĩ khuyên chúng con nên bỏ cái thai này đi vì có sinh ra thì bé cũng không thể sống được.
Nếu rơi vào trường hợp anh chị, rất nhiều người sẽ thất vọng, vì bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu mong đợi đặt vào đứa con đầu lòng. Cũng có những người sẽ quyết định bỏ cái thai đó đi, bởi đó là cách giải thoát cho con, giúp nó thoát khỏi sự đau đớn khi được sinh ra… Nhưng với anh chị thì không, anh chị vẫn cương quyết giữ cái thai đó lại. Vì anh chị tin tưởng vào quyền năng của Thiên Chúa và tôn trọng quyền được sống của một nhân vị.
Vợ chồng chúng con đã rất buồn và rất thương con, nhưng chúng con vẫn quyết định giữ cái thai lại. Chúng con hy vọng rằng Chúa có thể biến sự dữ thành sự lành. Với lại, con của chúng con đã là một con người, cháu có quyền được sinh ra như những đứa trẻ bình thường khác.
Thế là từ đó anh chị luôn sống trong niềm tin tưởng, phó thác tuyệt đối cho tình yêu và sự quan phòng của Chúa. Ngày đưa chị đi sinh, chắc anh và gia đình cũng mong chờ một phép lạ, hy vọng Thiên Chúa sẽ biến sự dữ thành sự lành như anh chị vẫn hằng tin tưởng bấy lâu nay. Thế nhưng, khi cháu được sinh ra, kết quả vẫn không có gì thay đổi, nội tạng của bé vẫn nằm sai vị trí, sức khỏe rất yếu nên việc sống đối với cháu lúc này chỉ còn chờ phép lạ mà thôi.
Đến giờ được vào thăm, chúng tôi chia tay anh và không quên cầu nguyện cho con của anh. Một tiếng sau chúng tôi trở ra, được gặp lại anh, chúng tôi nóng lòng hỏi về tình hình cháu bé. Đáp lại chúng tôi, anh nói: “Cháu đã qua đời rồi hai xơ ạ”. Chưa kịp chia buồn cùng anh thì anh tiếp lời: “Tạ ơn Chúa, cháu chết vào lúc 3h chiều, giờ của lòng thương xót. Thế là nhà con đã có một vị Thánh rồi hai xơ à”. Nghe anh nói thế, chúng tôi im lặng, nhưng ẩn sâu trong sự thinh lặng đó là cả một sự cảm phục. Cảm phục vì một đức tin quá vững mạnh của một người bố trẻ như anh trong thời đại 4.0, thời đại phát triển về mọi mặt, nhưng kéo theo đó là sự xuống cấp trầm trọng của nền luân lý đạo đức. Không ít Kitô hữu đang bị lôi cuốn vào vòng xoáy của tiền tài, lạc thú, danh vọng mà sao nhãng đời sống đức tin của mình. Trong thinh lặng của sự cảm phục, tôi thì thầm trong lòng: “Con của anh thật hạnh phúc và may mắn khi có người bố như anh. Nó sẽ rất tự hào khi được làm con của anh và chắc rằng nó sẽ bầu cử cho gia đình anh rất nhiều”.
Cuộc gặp gỡ rất tình cờ và ngắn ngủi ấy đã để lại trong lòng chị em chúng tôi thật nhiều cảm nhận. Tạ ơn Chúa đã cho chúng tôi được gặp anh, nhờ đó đức tin còn non yếu của chúng tôi được thêm củng cố. Cám ơn anh - một người bố tuyệt vời nhờ có một Đức Tin tuyệt vời!
Đời Dâng Hiến - MTG Vinh
|