Nhà cơm hôm ấy, sau câu xướng đáp “Ngợi khen Chúa Ba Ngôi - Amen!”, là giai điệu “Happy birthday to you! Happy birthday to you!” vang lên. Khúc giai điệu quá quen thuộc đến nỗi một em bé chưa biết nói cũng hiểu nó mang ý nghĩa gì. Đúng như mọi người đang nghĩ, hôm nay trong cộng đoàn có người mừng sinh nhật. Thế là một tràng pháo tay rầm rộ vang lên, tiếp theo là “chính chủ” bước lên để nhận gói kẹo Oishi hoặc một bao “kẹo lô” đã được chị Phụ Trách chuẩn bị sẵn. Rồi cả ngày hôm ấy, đi tới đâu cũng được chị em tay bắt mặt mừng và nói “Happy birthday!”. Thế đấy! không bánh sinh nhật, món quà vật chất cũng chẳng có giá trị “tầm cỡ” để nói lên tấm chân tình của người tặng. Chỉ có bấy nhiêu thôi nhưng cũng đủ làm tôi thao thức cả đêm đến “khó ngủ” để chờ giây phút ấy.
Đã bao mùa ve sầu trôi qua cũng là bấy nhiêu lần tôi đón mừng sinh nhật của cuộc đời mình. Còn nhớ ngày bé, cũng như bao đứa trẻ quê khác, việc tổ chức sinh nhật là một điều gì đó quá xa xỉ không thể thực hiện, có chăng cũng chỉ là một câu nói đơn giản kiểu như “Mẹ, ngày mai sinh nhật con - Mẹ đáp: Ừ!”. Và hết. Nghe chẳng có chút cảm xúc nào phải không? Thế mà hôm sau tôi cũng rạo rực suốt một ngày. Lớn hơn một chút, khi đã là một sinh viên, đôi lần được chúng bạn hay “người thương” mở tiệc mừng sinh nhật rất hoành tráng, có hoa, có quà đầy “thương mến thương”. Thật vui, nhưng điều đó không làm tôi quên đi những ký ức thiêng liêng mà bố mẹ và anh chị em đã dành cho tôi.
Bây giờ với tôi, mỗi lần đón sinh nhật là mỗi lần tôi được nhắc nhớ về tình yêu tạo dựng mà Chúa dành cho tôi, Ngài đã dựng nên tôi giống hình ảnh Ngài chứ không phải theo một chuẩn mực trần thế nào khác. Tôi được Chúa “chuẩn bị” cho một gia đình đầm ấm, yêu thương để chào đời. Tôi đã lớn lên trong sự chăm sóc, nâng niu của mọi người. Không biết Chúa đã tác tạo tôi trong lòng mẹ thế nào, nhưng chắc chắn tôi là một kiệt tác của nghệ nhân Thiên Chúa. Thế mà, không ít lần tôi đã nghĩ: sao Chúa không để tôi mãi mãi là một hạt bụi hư vô để tôi khỏi phải vướng bận thế trần nghiệt ngã? Sao tôi lại có trái tim và cảm xúc, để phải cảm nhận những đắng cay của cuộc đời? Sao tôi lại kém cỏi, thiếu thông minh và không xinh đẹp? Sao bố mẹ tôi không là một người tài giỏi và giàu có hơn? Tại sao và tại sao…? Không! Con đã quá vô ơn và bất xứng. Hồng ân sự sống con đã được lãnh nhận từ Đấng Tạo Hóa ngang qua bố mẹ là một hồng ân mà có dành cả cuộc đời con cũng không đền đáp cân xứng. Không một biến cố nào trong cuộc đời con đã nằm ngoài chương trình của Chúa. Cuộc sống không phải để “gặm nhấm” nỗi đau nhưng là hành trình khám phá bản thân và nhận ra ân huệ lớn lao mà Thiên Chúa trao tặng. Quả vậy, ai có khả năng ca hát thì hãy là ca sĩ, ai có khả năng vũ đạo thì hãy là vũ công, ai có khả năng hội họa thì hãy là họa sĩ và nhiều nhiều hơn thế nữa... Ai thấy mình chẳng có chút tài năng nào để trở thành một điều gì đó, thì hãy là “người”. Chỉ thế thôi cũng xứng đáng là một “vĩ nhân”. Sống cho ra người, trở thành một nhân vị trọn vẹn theo hình ảnh Thiên Chúa chính là sự sung mãn đích thực của lời tạ ơn.
Lạy Chúa, con xin “tạ ơn Ngài vì đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao vĩ đại (Tv 139), dù biết trước nó sẽ là đứa con hư phản bội ân tình. Cảm ơn bố mẹ đã đồng ý để Thiên Chúa gieo mầm sự sống, dù biết rằng nó sẽ hút cạn nhựa sống và sinh lực của bố mẹ. Cảm ơn quý chị đã có những hình thức làm triển nở tình chị em trong đời sống Cộng Đoàn Thánh Hiến, để nối dài những suy tư cá vị trong sâu thẳm cõi lòng em. Cảm ơn đời đã giúp tôi lớn lên, để sau mỗi lần sinh nhật không là “già đi” và nhăn nheo về nhan sắc, nhưng là sự “trưởng thành” hướng vào bên trong.
Ane Paola - Cây bút mới nổi
|