Có một người chẳng là ai nhưng là tất cả. Có một người là thân phận yếu đuối nhưng mang dấu ấn huyền nhiệm của Đấng từ trời cao. Có một người chẳng làm nghề gì, nhưng ai cũng cần ngài. Có một người chẳng tạo nên sự sống nhưng được xem như là “Ôxi duy trì sự sống”. Ngài là ai? Linh mục của Chúa! Ôxi ư? Bất cứ sự sống nào cũng cần đến nó. Ôxi thì vô hình nhưng lại có mặt khắp mọi nơi. Nó âm thầm đi vào sự sống và nuôi dưỡng sự sống. Ôxi là mẫu số chung món quà mà Thượng Đế ban cho muôn tạo vật. Như vậy, nếu nói Ôxi là nguyên lý của sự sống tự nhiên thì thiên chức linh mục lại sinh ra linh hồn của sự sống siêu nhiên và là mẫu số chung quà tặng mà Thiên Chúa ban cho con người. Chính vì vậy, thật có lý khi ví von linh mục là “Ôxi cho cuộc sống vĩnh cửu”.
Trước hết, như Ôxi cần thiết cho sự sống thế nào thì linh mục cũng không thể thiếu đối với đời sống tâm linh như vậy. Nếu dành ra một khoảng lặng để nhìn về hành trình cuộc đời của mỗi Kitô hữu, thì chúng ta sẽ không khỏi ngỡ ngàng về tầm quan trọng của người mục tử đối với từng bước ngoặt cuộc sống. Khi một đứa bé chào đời, ai sẽ đưa em vào hít thở không khí của “ơn cứu độ” trong bầu trời Hội Thánh? Linh mục của Chúa! Theo dòng thời gian, em lớn lên bên mái trường giáo lý, ai sẽ nuôi dưỡng hạt giống đức tin mà em đã lãnh nhận trong ngày chịu phép Rửa và vun tưới cho em “dinh dưỡng của ơn sủng” qua các bí tích khai tâm để em cắm rễ sâu trong đức tin mà đương đầu với những cơn bão đầu đời? Linh mục của Chúa! Rồi khi đã trở thành một chàng trai trẻ, tay đan tay sánh bước với người yêu dấu tiến lên bàn thờ, chắc hẳn anh bạn sẽ chìm trong hạnh phúc viên mãn khi được Linh mục của Chúa chúc phúc trong ngày lễ cưới. Và trong suốt cuộc đời lữ hành dương thế, người đàn ông này sẽ mất sức sống linh hồn nếu không đến với linh mục. Ngay cả đến những giờ phút sinh ly tử biệt, có lẽ tâm nguyện và khao khát cuối cùng của ông là được gặp một linh mục để có thể lên đường bình an. Đặc biệt hơn, cho tới khi ông đã khuất xa bóng núi, ông cũng cần lắm những linh mục dâng lễ cầu nguyện cho ông. Thế nên, Linh mục - một con người mà ai cũng cần đến trong mọi giai đoạn của cuộc đời, từ tiếng khóc đầu tiên cho đến hơi thở cuối cùng, chính là “Ôxi cho sự sống siêu nhiên”.
Vậy, tại sao linh mục lại đặc biệt đến lạ lùng như thế? Thiên chức ấy là kết tinh của những giá trị cao quý nhất, là điểm giao duyên giữa Trời và đất. Người mục tử đích thực hội tụ sự vô biên của Lòng Thương Xót Chúa, sự cao trọng của thánh chức, những nốt son độc đáo trong tính cách của người nam và một tâm hồn khao khát chiếm hữu tình yêu mãnh liệt. Thiên chức linh mục không làm phai mờ, cũng không đánh mất bản lĩnh và khí chất nam nhi của người mục tử, bởi từ ánh mắt, phong thái, cách đi đứng hay chính cách nói chuyện, các ngài đều có thể làm tôn lên vẻ đẹp bên trong, chiều sâu nội tâm và sức mạnh nội lực Thiên Chúa phú ban, để thu hút nhiều tâm hồn đến với Chúa. Dù ở đâu, gặp ai hay làm gì thì cung cách hiện diện của các ngài không giống với những người khác: cung cách riêng của người mục tử, của người dâng hiến. Đôi chân các ngài không trở về một mái ấm nhưng bước đến với mọi nhà. Đôi chân ấy “không lang thang đó đây” nhưng “rong ruổi khắp nơi để tìm chiên lạc”. Đôi vai các ngài không phải bờ vai nương tựa cho một bóng hồng, nhưng là đôi vai vững chắc để vác chiên trên mình. Nơi người mục tử, Thiên Chúa đã đặt sẵn một trái tim luôn khao khát chinh phục tình yêu và cái đẹp, nhưng trái tim ấy không khép kín với một người mà được mở ra cho muôn người. Có đôi khi trái tim ấy phải rỉ máu vì một sự từ bỏ lớn lao. Nỗi đau, sự giằng xé, và vết thương lòng tưởng chừng như sẽ giết chết bản thân linh mục, nhưng ơn Chúa luôn đủ cho một quả tim quảng đại. Khi máu trong quả tim cũ đã chảy cạn, Thiên Chúa cho vọt lên, tái tạo một dòng máu mới, ngài được chính Chúa Giêsu “Thay tim”. Đó là lý do tại sao, trong suốt đời mục tử, trái tim của linh mục được đồng hoá và biến đổi thành trái tim của Chúa Giêsu, có một “bản năng thiêng liêng bén nhạy” để cảm nhận được nhu cầu của những trái tim khác, đặc biệt là những mảnh đời đau khổ và tuyệt vọng, vì linh mục là “người của Chúa” và “người của muôn người”. Quan trọng hơn hết, cuộc đời linh mục là một ngọn đèn chầu thường trực bên Nhà Tạm, được thắp bằng máu con tim và cháy lên lửa Tình Yêu. Như vậy, linh mục đích thực là người “sống trọn vẹn và trọn đời” cho “sự viên mãn của Nước Trời” và “hạnh phúc tròn đầy của đoàn chiên”.
Để có thể sống “là người của Chúa và của mọi người” một cách thực thụ, đòi hỏi người linh mục phải can đảm vượt qua những hấp lực của thế gian bằng chính ơn sủng từ Trời và nội lực bên trong. Ơn sủng và sức mạnh nội tâm được tích luỹ bằng đời sống cầu nguyện. Bởi vì linh mục là con người của cầu nguyện, là chuyên gia cầu nguyện và là thầy dạy về cầu nguyện, nên linh mục phải chứng minh định luật này qua cung cách hiện diện của mình. Chính từ nguồn mạch của đời sống cầu nguyện, ngài “cụ thể hoá” và “hữu hình hoá” dung mạo của Đức Kitô - Vị Mục Tử Tối Cao. Đó là một tình yêu dám sống chết cho đoàn chiên; là sự hy sinh liên lỉ suốt cả cuộc đời, hy sinh thời gian, sức khỏe và hạnh phúc riêng tư của bản thân để phục vụ nhu cầu tâm linh của bổn đạo. Đó là sự điềm tĩnh và vững vàng trong tâm trước mọi thách đố trong đời mục tử. Ngài không dễ dàng tùy tiện để lộ cảm xúc của bản thân nhưng lại nhẫn được cả những điều mà người khác khó nhẫn, tiếp nhận được cả những điều người khác khó chấp nhận. Đó cũng chính là nét đẹp của lòng thương xót, ngài quen từ chối nhu cầu của bản thân nhưng chẳng nỡ từ chối nhu cầu của bổn đạo. Ngài sẵn sàng lên đường khi tiếng gọi của Đức Kitô vang lên từ những người cùng khổ. Ngài là một chiếc cầu nối kết con người với con người, con người với Thiên Chúa, chấp nhận để cho người ta dẫm lên mà bước đi đến cánh cửa Thiên Đàng. Nếu cầu nối ấy mà không có ai dẫm bước trên đó thì là đồ bỏ, là cầu hoang, là sự phí phạm cho một cuộc đời.
Ước mong rằng những ai đã, đang và sẽ trở thành linh mục sẽ cụ thể hóa mọi ân sủng siêu nhiên của Thiên Chúa nơi bản thân mình, là trở nên mục tử như lòng Chúa mong ước, chứ không phải như “lòng mình ước mong”, và cũng chẳng làm phai mờ phần thiên tính của Chúa Giêsu nơi vị mục tử ấy. Và các ngài phải luôn khắc sâu trong tâm khảm mình rằng: “ở đâu có linh mục, ở đó có niềm vui; ở đâu có linh mục, ở đó có bình an; ở đâu có linh mục, ở đó có lòng thương xót; ở đâu có linh mục, ở đó có sự sống”. Giữa một thế giới u tối vì “hiện tượng Thiên Thực”, Thiên Chúa bị vật chất và mọi trá hình thế gian che khuất, nếu lấy “một chiếc kính viễn vọng” mà “dự báo cho tương lai”, liệu ta sẽ còn nhìn thấy loại “Ôxi quý giá” này nữa không? Liệu Linh mục có nguy cơ “bị tuyệt chủng” và đi vào dĩ vãng? Và… khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy Linh Mục trên mặt đất này nữa chăng??? Thiết nghĩ, trong nhãn quan của chiếc kính viễn vọng Đức Tin, sự gì Thiên Chúa đã gieo vãi trên mặt đất, đặc biệt là thiên chức linh mục, thì chẳng gì có thể huỷ diệt sự tồn tại của mầm sống ấy. Ôi Linh Mục - Ôxi cho cuộc sống vĩnh cửu!
Cây Bút Chì
|