Bác Phêrô kính mến!
Xin phép Bác cho cháu được xưng hô Bác - cháu cho thân tình ạ. Đọc bốn cuốn Tin Mừng, cháu thấy Bác được nhắc đến khá nhiều, Bác cũng là người “nói nhiều” trong số các môn đệ của Thầy. Bác quả là người nổi bật trong nhóm 12. Thế nhưng, như Bác biết đó, nếu như không có những lời nói “dại dột” tối hôm ấy, con người của Bác khá hoàn hảo. Nhân ngày Chúa Giêsu chịu khổ nạn, cháu muốn gửi đến Bác đôi dòng tâm sự.
Trước tiên, cháu rất ngưỡng mộ lòng can đảm của Bác. Cũng giống như tổ phụ Apraham xưa đi theo tiếng gọi của Chúa mà không biết mình đi đâu. Thì nay, chỉ một lời mời gọi của Thầy Chí Thánh, Bác đã bỏ lại sau lưng cuộc sống khá yên bình của mình để đi theo Người. Phải chăng, trước đó Bác cũng đã nghe người ta nói về ông Giêsu và phải chăng cũng như Gioan và Giacôbê, Bác cũng muốn làm “quan to” khi Chúa Giêsu tái lập vương quốc Israel? Thế nhưng, sau những giờ cùng Chúa Giêsu cầu nguyện, sau những ngày tháng cùng Chúa Giêsu rong ruổi khắp các nẻo đường nước Do Thái và nhất là sau khi cùng sống với Chúa Giêsu và chứng kiến những việc Người làm, Bác đã được biến đổi để rồi can đảm tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Trong ngày Thầy bị bắt, hầu như các môn đệ đều bỏ trốn nhưng với lòng yêu mến Thầy và sự can đảm, Bác đã đi theo Thầy đến tận trong sân vị thượng tế.
Cháu cũng nhận thấy nơi Bác lòng trung thành bước theo Thầy Giêsu. Ba năm theo Chúa có lẽ không phải lúc nào cũng sống trong cảnh sung sướng, được nhiều người vây quanh, tôn trọng. Lắm lúc, Bác cũng bị người ta chống đối. Nhưng dù chông gai, khó khăn hay sung sướng, Bác vẫn trung thành bước theo Chúa. Và nhờ đó, Bác nên một người Tông đồ trưởng, một Giáo hoàng tiên khởi và một trụ cột vững chắc để giúp Thầy Giêsu xây dựng Hội Thánh của Người.
Lòng yêu mến Thầy của Bác, cháu nghĩ cũng chẳng thua kém gì Gioan - người được mệnh danh là vị tông đồ Chúa yêu. Phải chăng vì yêu Chúa, không muốn Chúa phải chết nên Bác mới ngăn cản, không muốn Người đi Giêrusalem. Bác yêu Thầy theo cách của Bác, một tình yêu hăng hái, nhiệt thành và có phần xốc nổi, bốc đồng. Có phải vì muốn bảo vệ Thầy, Bác đã chém đứt tai phải của Man-khô khi anh này ra tay bắt Chúa? Dù thể hiện theo cách nào, cháu cũng rất ngưỡng mộ tình yêu của Bác dành cho Chúa và cháu luôn khao khát cháu cũng có một tình yêu dành cho Chúa như vậy.
Và có lẽ điều mà cháu quý mến nơi Bác, điều mà cháu thích nhất chính là sự khiêm tốn. Sự khiêm tốn để hoán cải không ngừng trước những cám dỗ của Satan, trước những sa ngã của bản thân. Với lòng trung thành, Bác đã đi theo Chúa đến tận trong sân vị thượng tế. Trong sân vị thượng tế tối hôm ấy, nếu như bác không hoán cải, cháu nghĩ số phận của Bác cũng không khác gì Giuđa - kẻ bán Chúa. Sau này, khi Chúa sống lại, được trắc nghiệm về tình yêu đối với Thầy, Bác không còn mạnh mẽ, hùng hổ như thuở trước mà Bác chỉ khiêm tốn nhẹ nhàng: “Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Sự khiêm tốn nơi Bác là điều cháu tập luyện mỗi ngày Bác ạ.
Thật sự cháu không muốn “động đến nỗi đau” của Bác nhưng cháu thắc mắc lắm. Tiếng gáy của chị gà trống choai hay ánh mắt của Thầy Giêsu đã đưa Bác trở về. Tiếng gáy nhắc Bác nhớ lại lời cảnh báo của Thầy. Nhưng phải chăng ánh mắt của Giêsu mới thực sự chạm đến đáy lòng Bác? Cháu tưởng tượng đó sẽ là một ánh mắt có chút đượm buồn nhưng cũng chứa chan tình yêu thương, khích kệ, sự cảm thông và chắc chắn trong ánh mắt ấy có sự tha thứ. Bác có nhớ không? Khi chạm đến ánh mắt ấy, Bác đã khóc, khóc thật nhiều, khóc như một đứa trẻ khi nhận ra sai lỗi của bản thân. “Người ta” nói “Bác ra ngoài, khóc lóc thảm thiết”. Sau những giọt nước mắt hối hận ấy, Bác đứng lên, Bác làm lại, vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và khiêm tốn hơn.
Bác ơi! Đã là con người ai chẳng có lúc yếu đuối, chẳng có những lầm lỡ, chẳng có những sai lỗi. Bác đã dạy cho cháu bài học đứng lên, bài học can đảm. Khi được học, được đọc về cuộc đời Bác, cháu thích quá, cháu ngưỡng mộ Bác biết bao. Ước gì cháu cũng có được sự can đảm và lòng nhiệt thành như Bác; ước gì cháu biết khiêm tốn kiểm điểm để nhận ra những yếu đuối của bản thân sau mỗi lần lầm đường lạc lối; và ước gì cháu biết đứng lên để trở về, để tin tưởng, để yêu mến Chúa nhiều hơn. Nhờ đó cháu cũng nhìn ra được ánh mắt đầy yêu thương và sự bao dung tha thứ của Chúa đang dõi bước theo cháu mỗi ngày.
Vài lời cháu muốn tâm sự với Bác nhân ngày Chúa chịu khổ nạn, có gì không phải mong Bác bỏ qua cho cháu nhé !
Cháu chào Bác.
Maria Ngô Trang - Thanh Tuyển MTG Vinh |