Bố yêu quý của con!
Bố có biết ngày mai là ngày gì không ạ? Chắc là bố không để ý và cũng chẳng mấy quan tâm những ngày như vậy đâu bố nhỉ? Ngày mai là ngày thế giới dành để tôn vinh những người cha, ngày để con cái thể hiện lòng hiếu thảo, sự biết ơn đối với người cha của mình. Bố biết, con không phải là một người dễ dàng thổ lộ tình cảm của mình ra bên ngoài; cũng rất khó để bày tỏ tâm tình của mình một cách trực tiếp được. Chính vì thế, con muốn mượn những dòng thư này để cám ơn bố - người bố vĩ đại nhất trong cuộc đời con, cũng như để bày tỏ những tâm tư mà con không thể nói thành lời được, những điều mà con vẫn chôn giấu trong cõi lòng từ bao lâu nay.
Bố à! Con luôn cám ơn Chúa đã cho con được làm người, nhất là cho con được làm con của bố mẹ. Tuy gia đình ta không được khá giả như những gia đình khác, trái lại còn gặp rất nhiều khó khăn nhưng bố đã dành những gì tốt nhất cho anh em chúng con. Bố đã cố gắng thật nhiều, đã hy sinh cả cuộc đời để nuôi dạy anh em chúng con nên người. Con biết, con là đứa con gái được bố yêu thương nhất, là đứa con gái bố đặt rất nhiều hy vọng và cũng là đứa con đã khiến bố rơi nước mắt nhiều nhất. Bố thương con nhất, không phải vì bố phân biệt đối xử hay thương yêu con cái không bằng nhau nhưng vì con là đứa con còi cọt, hay đau ốm nhất trong nhà. Bố đặt hy vọng nhiều nơi con, vì con là đứa con gái mà bố đã tốn rất nhiều công sức, nhiều của cải và cũng đã tốn nhiều nước mắt.
Đối với những người làm cha mẹ thì con nào cũng là con, là món quà Chúa gửi đến phải không ạ? Bố đã nhận được những món quà quý giá đó khi ba anh trai của con lần lượt chào đời. Có con trai rồi, bố ước mong có đứa con gái cho đủ nếp đủ tẻ. Niềm mong ước của bố đã thành hiện thực khi Chúa cho con được may mắn làm con gái của bố mẹ. Chính vì thế mà ngày con chào đời, khi biết con là con gái, Bố đã không cầm được nước mắt – giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng rồi niềm hạnh phúc đó kéo dài không được bao lâu, khi mới hơn một tuổi, con bị bệnh nặng tưởng chừng không thể qua khỏi. Cha mẹ nào dù có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa, cũng không thể kìm lòng được khi phải chứng kiến đứa con yêu quý của mình đang thoi thóp, đang từng giây phút chiến đấu với tử thần. Một lần nữa con đã khiến cho bố phải khóc. Bố khóc vì thương con, vì thấy bản thân mình bất lực khi thấy con đang trong cơn thập tử nhất sinh mà không thể làm được gì. Tiếng khóc của bố đã lay động trái tim giàu lòng thương xót của Chúa và Mẹ Maria. Thế rồi phép lạ đã xảy ra, chỉ một gói sâm bột mà con đã dần tỉnh lại trước sự ngỡ ngàng của biết bao người. Bố đã nghẹn ngào đến rơi lệ khi con thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Và cũng từ giây phút đó, đứa con gái bé nhỏ của bố được bố đặt cho một biệt danh mới ‘con bé thiếu đất’.
Tuổi thơ của con êm đềm trôi qua trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Con nhớ lắm những lúc đi học về muộn mà cơm thiếu, được bố cho tiền để mua bún, bánh mướt hay cái gì đó có thể ăn thay cơm. Cảm giác lúc đó thích lắm bố ạ, nên con cứ mong sao khi nào đi học về cũng hết cơm. Con cũng nhớ có những lúc nhổ tóc bạc cho bố, thỉnh thoảng được bố thưởng cho ít nghìn tiền lẻ, thế là con có chút ít để đãi bạn bè khi chúng đến nhà mình chơi. Và con cũng không thể quên được khuôn mặt lo lắng của bố khi thấy con bị ốm hết lần này đến lần khác. Những lúc đó, bố luôn là người đầu tiên đặt trên đầu giường của con ít gói cháo, mỳ tôm hay vài trái cam.
Bố à, cái ngày con đang ở trong cơn thập tử nhất sinh đó, con được nghe kế lại, bố đã khóc và cầu nguyện rất lâu trước bức ảnh trái tim Đức Mẹ, bức ảnh mà bố đã nhặt được trên đường bố đi bộ đội về. Con chưa từng hỏi bố đã nói với Chúa và Đức Mẹ điều gì nhưng có nhiều lúc con thầm nghĩ, có phải ngày đó bố đã hứa với Chúa và Đức Mẹ: nếu như con sống lại thì bố sẽ dâng con cho Chúa hay không? Sở dĩ con nghĩ như vậy, vì khi biết con có ý định đi tu thì bố là người hạnh phúc nhất. Mặc dù bố không nói, nhưng qua ánh mắt và hành động của bố, con cảm nhận được điều đó. Bố luôn là người kề vai sát cánh với con trong chọn lựa sống đời thánh hiến. Ngày con rời khỏi ghế nhà trường, bố đã đưa con đi nộp đơn xin vào tu, vì lúc đó chưa có điều kiện để tìm hiểu các dòng như bây giờ nên con chẳng biết một dòng tu nào cả. Ngày con được Nhà dòng gọi đến để thi vào dòng, cũng là bố đưa con đi, và ngày con nhập dòng cũng là bố đi cùng con. Nghĩ lại ngày rời khỏi gia đình thân yêu để bước chân vào đời tu, sao mà con mạnh mẽ thế, không hề rơi một giọt nước mắt nào luôn, dù biết rằng bước đường phía trước của mình sẽ lắm chông gai. Con biết rồi, con được như thế chắc là nhờ bố vẫn luôn âm thầm cầu nguyện cho con. Con đi tu mà bố lại lo lắng nhiều hơn con, bố sợ con gái bố đứt gánh giữa đường, sợ con tu không trọn, nên dù rất nhớ con bố cũng rất ít gọi điện hay lên thăm con. Rồi những lần con được nhà dòng cho về thăm gia đình vào dịp nghỉ tết và nghỉ hè, bố thường hay nói ‘nhà dòng về chi cho lắm cho khó tu’. Bên ngoài bố nói thế, nhưng bên trong con biết bố không nghĩ thế, phải không bố?
Ngày con được dâng lời khấn lần đầu cũng như được dâng lời khấn trọn, con biết bố đã rất hạnh phúc. Không hạnh phúc sao được khi thấy con gái bé nhỏ của mình đã được thuộc trọn về Chúa. Không hạnh phúc sao được khi thấy mong ước của mình thành hiện thực, thấy những lo lắng, những lời cầu nguyện, những công sức vun trồng của mình đã sinh hoa kết trái. Thêm một lần nữa, con lại khiến bố phải khóc. Bố đã khóc khi nghe con được gọi tên để tiến lên kí kết giao ước tình yêu với Đấng mà con đã chọn lựa.
Con cám ơn công sinh thành dưỡng dục của Bố mẹ. Cám ơn những hy sinh, vất vả, những đau khổ mà bố mẹ đã phải gánh chịu vì con. Cám ơn những giọt nước mắt của bố đã kết dệt nên cuộc đời của con hôm nay. Đời sống thánh hiến của con đã trải qua không ít sóng gió, có những lúc con cũng thấy mệt mỏi, chán chường, có những khi con bị cám dỗ … nhưng rồi con đã vượt qua vì con biết rằng bố vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân của con và vẫn luôn cầu nguyện cho con. Những lời cầu nguyện, động viên, niềm hy vọng bố đặt nơi con và cả những giọt nước mắt bố rơi vì con là động lực giúp con cố gắng vươn lên mỗi ngày, giúp con ngày càng tiến bước trong đời sống dâng hiến.
Bố à! ‘Đứa con thiếu đất’ của bố giờ đã là một nữ tu, nhưng con vẫn là một đứa con bé nhỏ của bố. Ngoài ơn Chúa và sự cố gắng của bản thân, con vẫn rất cần những lời cầu nguyện, những động viên tinh thần của Bố, vì quãng đường phía trước của con vẫn còn lắm những chông gai, thử thách.
Đời Dâng Hiến, MTG Vinh
|