7g sáng tiết trời se lạnh của ngọn gió tháng mười hai ráo khan vẫn tiếp tục thổi. Đây chính là lúc ô tô bắt đầu chuyển bánh. Chúng tôi - từ chị Đặc trách, các chị giáo, cho tới các chị Thanh tuyển, ai nấy chân trước chân sau lên xe thật nhanh, vào vị trí để ổn định chỗ ngồi. Số lượng người đi tất cả là 32 người. Lúc này, tâm trạng ai ai cũng mang một niềm vui hân hoan, niềm vui lên đường đến với những người bệnh tật và những phận người kém may mắn trong dịp Giáng Sinh này.
Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là trại phong tại Quỳnh Lập. Xe vừa dừng bánh, hình ảnh đập vào mắt chúng tôi ngay lúc này là những đôi bàn chân, bàn tay cụt lủn, khuôn mặt bị ăn mòn. Các bệnh nhân chủ yếu là những người có tuổi, chỉ phần ít là người trung niên. Được biết đây là nơi cư trú của các bệnh nhân bị phong cùi từ khắp các tỉnh thành gửi đến. Cảm xúc của chúng tôi lúc này thật trào tràn xúc động! Tất cả mọi người đã chờ đón chúng tôi từ bao giờ! Những hàng ghế ngay ngắn được xếp thẳng răm rắp, một chiếc bàn được trải khăn hoa trang trọng, những ánh mắt sáng hiện lên trên từng khuôn mặt. Tất cả như muốn nói lên tấm lòng chân thành của con người nơi đây chào đón chúng tôi. Trong nhà văn hóa, các bệnh nhân, người thì ngồi trên xe lăn, người thì được người nhà đưa tới tập trung đông đủ với vẻ mặt vui tươi, rạng ngời. Họ chào đón chúng tôi bằng niềm vui và sự gần gũi. Chúng tôi nghĩ mình sẽ là người mang đến niềm vui cho họ, chúng tôi nghĩ sự hiện diện của chúng tôi sẽ an ủi họ phần nào... nhưng không, với chúng tôi có lẽ chính họ mới là người mang đến cho chúng tôi nhiều hơn là chúng tôi cho đi. Chúng tôi mang đến cho họ một nụ cười trìu mến thì họ mang đến cho chúng tôi một kho tàng về tinh thần lạc quan và tình yêu cuộc sống. Dẫu có bệnh tật, dẫu cuộc sống thường ngày chẳng thiếu những đắng cay tủi hờn, dẫu cái chết có cần kề bên vai, họ vẫn hát... vẫn say sưa với cuộc sống này. Chúng tôi giao lưu với họ qua những bài cử điệu sôi động, pha chút nhí nhảnh của tuổi trẻ, các cụ cũng đáp lại chúng tôi bằng những bài hát rất đằm thắm đậm chất trữ tình.
Họ rất “thật”. Đó là điều mà tôi cảm nghiệm sâu nhất về chữ “thật”. Bởi con người, ai cũng khao khát niềm vui trong đời sống. Niềm vui là động lực và sức mạnh giúp con người vững bước trước mọi gian nan và thử thách. Vì thế, con người không ngừng đi kiếm cho mình những niềm vui khác nhau nơi trần gian. Các bệnh nhân phong làm tôi nhận ra tâm hồn họ luôn hạnh phúc, hài lòng về những gì mình đang có. Cuộc sống cứ lặng lẽ êm đềm trôi qua từng ngày, từng tháng, từng năm. Phải chăng họ là những người biết đủ, là người hạnh phúc vì trong lòng lúc nào cũng an nhiên. Gặp khó khăn luôn nở nụ cười hiền nên cuộc sống bao muộn phiền dường như cũng tan biến.
Từ Trại Phong Quỳnh Lập, chúng tôi tiếp tục hành trình tới Mái ấm Thiện Tâm 2, là trung tâm nuôi dưỡng, chăm sóc người điên, những đứa trẻ mồ côi, khuyết tật. Khi chúng tôi đến, họ tay bắt mặt mừng ra chào đón chúng tôi. Tại đây chúng tôi cũng đã có một cuộc giao lưu đầy ý nghĩa và đã để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng mỗi chị em. Chuyến đi này giúp tôi cảm nghiệm được nhiều giá trị hữu ích cho cuộc đời mình. Những suy nghĩ vụn vặt, những lời than trách phàn nàn so sánh số phận, thân thể không còn chen lấn vào tâm trí tôi. Sống trong một xã hội hiện đại và đa phức, giữa những bận rộn tất bật của cuộc sống và những mê cung của các trào lưu tục hóa, con dễ bị phân tán, bị cuốn trôi vào dòng chảy cuộc sống, thậm chí có nguy cơ lạc mất chính mình. Vì thế, những trải nghiệm thực tế như thế này thật ý nghĩa và là cơ hội để chị em chúng tôi khám phá ra hình ảnh Đức Kitô đang sống và hiện diện trong những mảnh đời kém may mắn. Để từ đó, chúng tôi cố gắng học tập, rèn luyện nhân đức, để mai ngày trở thành những nữ tu sẵn sàng dấn thân trên mọi nẻo đường sứ vụ, đặc biệt là đến những “vùng ngoại biên” đang cần lắm sự hiện diện của bóng dáng người môn đệ Đức Kitô.
Sao Biển
|