Ngày còn bé, Lan Vy sỡ hữu khuôn mặt tròn, làn da trắng hồng, thêm vào đó là hai lúm đồng tiền trông rất duyên và dễ thương. Nó lại rất ngoan ngoãn, đi học luôn đúng giờ, lễ phép với mọi người; nhưng trong tâm thức, Nó không bao giờ cho phép mình khinh thường bạn bè, hay người lớn tuổi.
Nhờ siêng năng tham dự thánh lễ và các giờ kinh chung với cộng đoàn mà Nó ngày càng có thêm những đức tính tốt. Trong xứ ai cũng trầm trồ khen ngợi và tỏ lòng yêu mến. Bố mẹ thằng Hoàng hàng xóm kế bên so sánh: “Con học nơi bé Vy nhà ông Huy đó, vừa học giỏi lại vừa biết việc; không phải như mày, thường xuyên la cà, người lớn nói cũng không nghe”. Còn cái Hoa nhà dì Phương bị la rầy: “Cũng là con gái mà sao ham chơi dữ, không chịu giúp cha mẹ, anh chị một tay, nghĩ mà thấy buồn”. Chính vì Nó ngoan, nên được nhiều anh chị mời vào tham gia hội đoàn từ năm còn học lớp 6. Lần đầu tiên chính thức gia nhập nhóm Con Đức Mẹ do các Soeur Nữ tử Bác Ái phụ trách, trong lòng Nó thích lắm, vì bấy lâu nay tích cực hoạt động bác ái, sinh hoạt đầy đủ không bỏ bữa nào, đi quét nhà thờ theo lịch công tác, thăm viếng người ốm đau, tàn tật, người già cả neo đơn. Thế là từ nay trở thành thành viên hội đoàn mang tên Con Đức Mẹ to tướng.
Được giáo dục từ Soeur đồng hành và các anh chị cố vấn, Nó ngày một lớn lên. Đi đâu có ai hỏi: “cháu vào hội Con Đức Mẹ à?” Nó thấy thinh thích, cứ cười ngượng ngùng và khẽ gật đầu. Một lần kia, khi học môn giáo dục nhân bản của soeur cố vấn Nga, Nó quan sát Soeur mang một bộ tu phục duyên dáng, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, Nó nghĩ bụng “đi tu là mình sẽ mang áo cúc nào ra cúc nấy, ăn nói nhỏ nhẽ, đi đứng khoan thai”. Vì thế mà hằng ngày Nó tập ăn mặc, đi đứng sao cho giống in đúc Soeur.
Lớn lên chút nữa, Nó tích cực tham gia vào lớp Mầm Ơn Gọi của giáo xứ. Thời gian trôi thật nhanh, Vy ngày ấy nhỏ bé, nay mỗi ngày một lớn, lớn cả về thể xác lẫn nội tâm. Tâm niệm lời mẹ dặn “Con đường ngắn nhất mẹ có thể chở con đến với ước mơ là con đường kiên trì”. Nhớ in từng câu chữ, Nó đặt làm câu châm ngôn sống hằng ngày, và mang theo trên chặng đường phía trước với biết bao ước mơ và hoài bão vẫn đang chờ đón Nó.
Một ngày nọ, Nó thức dậy đón ánh sáng ban mai, hít thở tiết trời trong lành. Vừa mới vươn người Nó cảm thấy trong tai đau nhức, Nóng ran. Liếc nhìn vào gương thấy đỏ ửng, phổng rộp, không biết chuyện gì đang xảy ra? Nhưng Nó không dám nói với bố mẹ. Mãi đến ba ngày sau, Nó vẫn không thể mở miệng, cơm cũng không ăn được. Phát hiện Nó đau, mẹ hỏi: “Vy à! con đau mấy ngày rồi? Sao chẳng chịu nói để mẹ đưa đi khám, để bệnh ủ trong người lâu như thế?” Trong lòng mẹ vừa trách giận lại vừa thương.
“Con sợ mẹ lo cho con…”. Mẹ cắt ngang: “sức khỏe con là quan trọng, sợ cái gì chứ, thương mẹ thì mỗi khi đau phải báo cho mẹ, nghe con!”. Nó cúi mặt biết lỗi: “Dạ, mẹ”.
Rồi mẹ đưa Nó đi khám tại khoa tai mũi họng, bác sĩ bảo: “cháu bị thủng màng nhĩ hai lỗ lớn, viêm tai giữa, phải mổ và điều trị một thời gian”.
Nghe xong, mẹ sững người hỏi bác sĩ: “Vậy nó có ảnh hưởng gì đến sau này không?”
Bác sĩ bảo: “Nó cũng có di chứng để lại, và ảnh hưởng đến mũi họng vì ba bộ phận này có liên quan đến nhau”.
Đôi mắt mẹ thâm quầng hiện lên nỗi lo lắng, nhưng không trách lỗi, mẹ ân cần hỏi: “Mấy ngày này con đau lắm phải không?”
“Dạ, đau lắm”. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má xuống bờ môi thấm ướt mặn. Nó vừa khóc vừa Nói: “Con thấy tai chảy mủ, có dịch, sợ lắm mẹ ơi”.
Từ ngày biết mình bị bệnh về tai, Nó cứ sợ và thầm nghĩ: tai như thế này có chữa khỏi được không? Mà sợ không đi tu được. Người ta bảo đi tu là phải khỏe mạnh mới phục vụ được. Nghĩ đến đây nước mắt cứ tuôn trào, sợ mọi cố gắng trước đây tan biến thành mấy khói, ước mơ bỗng chốc bị dập tắt chỉ vì cái tai này. Nó tức và ra mặt hờn: “không có mi thì hơn, làm cho tau phải ra nông nổi này”. Bây giờ Nó chỉ biết cầu nguyện thôi. Mọi ngày đã siêng đi lễ, viếng Chúa hằng ngày, nay lại siêng đến nhà thờ hơn nữa. Nó luôn thầm nguyện rằng “Chúa Giêsu thân yêu ơi! Con muốn đi tu lắm, từ lúc nhỏ đến giờ con ao ước mỗi ngày; Chúa đang thử thách con phải không? Con biết, con cần đến Chúa”.
Kiên trì cầu nguyện và thế là Chúa đã lắng nghe. Ngày 25/ 6/ 2018, đi tái khám bác sĩ bảo: “Tai hoàn toàn khỏi hẳn, lỗ thủng tai liền lại như chưa hề có vết thương nào trước đó; kì lạ thật, tôi chưa thấy bệnh nhân nào uống chỉ có 5 liều thuốc mà khỏi bệnh”. Bác sĩ Phước nói thế với những người cùng tới khám.
Nghe vậy, mẹ và Nó vui lắm, tâm hồn hạnh phúc biết bao, vì Chúa đã thương xót Nó cách lạ lùng. Tạ ơn Chúa đã thương con, không để con chịu đựng một mình nhưng hằng hiện hữu. Con quyết tâm sẽ hiến dâng tình yêu cho Thiên Chúa - Đấng tình quân mà còn ấp ủ bao tháng năm.
Với thời gian và lòng kiên nhẫn trong học tập, Vy đậu vào trường đại học mà Nó mơ ước. Đầu tháng 8/2018, Vy xin giấy giới thiệu của Cha xứ để gia nhập dòng, dòng Mến Thánh Giá Vinh Nó đã yêu thích từ bấy lâu nay, hôm nay chính thức được vào nhà dòng rồi. Tu phục là bộ đầm màu đen, trên lúp đội đầu điểm viền trắng pha lẫn màu đen, trông các Soeur hiền lành và thánh thiện làm sao!
Vậy là đã tròn hai năm dâng hiến trên con đường theo Chúa. Tuy thời gian chưa dài so với một đời người, nhưng mỗi phút giây sống trong Nhà Chúa, Nó đều cảm thấy hạnh Phúc, bình an.
Sao biển, Thanh Tuyển MTG Vinh
|