Chuyến tàu cuộc đời ấy cũng chẳng chờ đợi ai, sẽ tiếp tục đưa tôi vào một hành trình mới khi kết thúc công việc để bước vào thời gian nghỉ hưu. Và có lẽ điểm đến cuối cùng khi chuyến tàu dừng lại sẽ là lúc tôi nhắm mắt lìa đời, để đến một nơi mà tôi không thể quyết định được.
Trong tất cả các hành trình ấy, tôi nhận thấy điểm đến luôn phụ thuộc vào điểm xuất phát. Chẳng hạn, để đứa trẻ sinh ra có thể khỏe mạnh thì trước đó bào thai phải được chăm sóc chu đáo. Một đứa trẻ muốn bước vào môi trường học tập được hiệu quả thì chắc chắn trước đó phải được chấp cánh bằng những bài học làm người tại gia đình. Cũng vậy, để có được một công việc tốt giúp thăng tiến cuộc sống, bản thân và có thể giúp đỡ người khác thì hẳn là phải miệt mài đèn sách trong thời gian ngồi ghế nhà trường…
Chuyến đi quan trọng nhất trong cuộc hành trình đó là chuyến tàu đưa tôi đến một nơi ở vĩnh cửu đằng sau cái chết. Cũng không nằm ngoài quy luật ấy, để có thể đến được nơi “đầy ánh sáng diệu huyền” (1 Pr 2,9), hay ngậm ngùi lê bước tới chốn mà phải “khóc lóc nghiến răng” (Mt 8, 12) là phụ thuộc vào việc tôi chuẩn bị thế nào tại điểm xuất phát là cuộc đời trên dương thế này.