DÀNH CHO EM !!!
Em: 18 tuổi, trong veo, hồn nhiên, tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng em đã gác lại tất cả ước mơ, hoài bão để chập chững bước vào đời tu với một niềm tin sắt đá và một quyết tâm mạnh mẽ.
Em trải lòng: Em nghe thầy anh nói là khi đi tu mình sẽ được hạnh phúc, thong dong, thảnh thơi, mà sao từ ngày vào tu tới giờ, em chỉ thấy toàn là áp lực, chán nản lẫn buồn lo nhiều như vậy?
Em tiếp tục: Ở nhà dòng, mấy chị chẳng quan tâm gì đến em cả, đôi lúc em cảm thấy như mình không tồn tại trên mặt đất này, không một ai để ý tới em kiệt. Hằng ngày cứ bắt em phải tự làm đủ mọi thứ: nào là giặt đồ, nấu ăn, rửa bát, quét dọn... quần quật cả ngày, nói chung là đủ thứ chuyện trên đời, không như bố mẹ ở nhà thương em từng li từng tí, chẳng bao giờ để em phải đụng tay vào một công việc gì.
Em thở dài rồi nói tiếp: Em chẳng thấy có tự do, thảnh thơi gì cả: Đi đâu cũng phải xin phép hết chị này qua chị nọ, khi về cũng phải trình thưa rõ ràng... Lẽ ra lúc này em đang tung tăng ngoài phố, ăn những thứ mình thích, mặc những thứ mình muốn, gặp những người mình mến, còn bây giờ thì...ôi thôi! chán quá đi.
Anh: Thấy ẩn sâu bên trong từng câu nói của em hiện lên sự mệt mỏi, chán chường.
Thế em tính sao? Anh hỏi:
Em: Thì em phải chịu khó chứ biết làm sao, vì em đã lỡ xin bố mẹ đi tu rồi, bà con làng xóm ai cũng biết, chú dì cậu mợ ai cũng kỳ vọng nơi em, giờ mà bỏ về thì chết là cái chắc, giang hồ coi ra gì nữa, rồi còn xấu hổ với bạn bè. Mà chắc chắn bố sẽ buồn lắm, mẹ sẽ sầu khổ mà chết mất... Em nói mà như muốn khóc.
Anh đợi em vơi chút nghẹn ngào rồi nói tiếp:
Em ạ, có khi nào em hỏi các sơ bà, sơ chị là hồi xưa các chị đi tu có vất vả, hay gặp khó khăn thử thách như em bây giờ không? Anh dám chắc với em là các chị đó đều phải cực như em và có khi còn hơn em nữa. Không khổ vì đời sống cheo leo, bảy nổi ba chìm thì cũng lao đao vì thời cuộc, chạy trốn dưới làn mưa bom đạn để gầy dựng nên mái nhà là Hội Dòng cho em xin vào tu dưỡng như ngày hôm nay; còn ở nhà, em được bố mẹ thương yêu, đồ em mặc em cũng được mẹ giặt cho, thức em ăn cũng được mẹ nấu, cơm em không ăn thì còn thứ này thứ kia, khi em ốm, có mẹ chạy đi chạy lại, chăm sóc, mua thuốc cho em và canh em mỗi đêm em sốt.
Nhưng...
Em ơi, đi tu là do em tự nguyện chọn lựa chứ chẳng ai ép buộc em phải vào đây để rồi từng ngày cứ so sánh, than van. Mà em càng so sánh thì em chỉ thấy đau khổ thôi, vả lại đời sống thánh hiến luôn là điều ngược lại em ạ. Thong dong, nhàn hạ hay thảnh thơi của người tu không phải là em chỉ ngồi chơi mà không làm gì cả, hay em muốn đi đâu thì cứ xách ba lô lên và đi như em nghĩ, nhưng là khi em biết coi thường và vứt bỏ đi những thứ mà thế gian đang giành giật, tìm kiếm; khi tâm em thanh thoát không còn vướng bận tiền tài, danh vọng, không còn lưu luyến, chiếm hữu tình cảm trần gian.
Anh tiếp: Em đi tu là em phải ghánh trên vai, mang trong tim sứ mạng thiêng liêng của cuộc đời, của Giáo Hội. Em phải từ bỏ, phải hy sinh cái tôi, sở thích của mình; đồng thời đón nhận khó khăn và biến đổi đau thương, thử thách thành món quà tặng cho Người mà em chọn. Mà anh nói nè, để có được những điều đó thì em phải rèn luyện, phải nỗ lực từng giây từng phút, phải vượt qua chính mình, khiêm nhường để học những bài học từ chính sai lầm, thất bại của mình và đón nhận trái ý nơi người khác.
Mai đây ra đi, hay ngay cả lúc này, có nhiều người thích em, quý em đó, nhưng em đừng lấy đó làm niềm vui hay tự hào gì cả. Người ta quý mình không phải vì mình đẹp, mình xinh mà là vì mình thánh thiện, bình dị, sống vì người, vì đời, biết chịu thương chịu khó và đi trên con đường chẳng mấy ai đi được.
Em có biết những người mạo hiểm chinh phục đỉnh Everest không? Để có thể leo lên được đỉnh núi, người ta đã phải vượt qua bao nhiêu cam go, thử thách của thời tiết, khí hậu. Người leo núi phải đi qua những dòng sông băng khổng lồ, vực sâu không đáy, tuyết rơi ngập đầu gối. Thậm chí đó là một nơi khắc nghiệt và chỉ dành cho những ai dám đến và không biết mình có thể sống sót để trở về hay không. Em cũng vậy, anh không có ý nói đời tu là nơi mà sự sống mong manh hay có thể mất mạng như khi leo núi, nhưng một cách nào đó là “buông bỏ”. Thật ra, buông bỏ trong đời tu cũng là một thứ hạnh phúc. Vì đó không phải là sự hèn nhát, sợ hãi hay trốn chạy, cũng không phải vì em cao thượng hay sĩ diện mà đó chỉ đơn giản là vì yêu, em yêu Chúa và yêu tha nhân.
Em còn nhỏ về tuổi đời cũng như tuổi tu, em như một lộc non đầu xuân, em phải tập trải qua cái buốt giá, lạnh lẽo, mưa bão của mùa đông dài đằng đẵng để sớm trổ lá kết hoa. Hãy cố gắng lên em nhé! Anh tin chắc, khi tâm hồn đầy Chúa thì chắc chắn em sẽ vượt qua được mọi thử thách và lúc đó “lộc non đầu mùa” sẽ tức khắc “hữu xạ tự nhiên hương” cho người, cho đời.
Tặng em câu thơ và em hãy thuộc lòng để lấy đó làm động lực em nhé! Chúc em luôn bình an!
“Đường em đi đầy chông gai sỏi đá
Khổ đau nhiều biết nương tựa vào ai
Em đã sai khi em nghĩ như vậy
Chúa vẫn mãi là Bạn đường cùng em”.
Hoa Quỳnh, Học Viện MTG Vinh |