Bầu trời vẫn rạng thái dương,
Cớ sao nhân thế chìm vào bóng đêm?
Bao cảnh đời nhuốm đau thương,
Tiếng kêu tiếng khóc xé lòng nát tâm.
Bóng Covid giăng phủ khắp trời,
Đạo quân Virút tung hoành nơi nơi.
Chỉ bằng phần tỷ tơ sợi,
Mà sao ngạo nghễ giết người không vơi?
Lại thêm biến thể khôn vời,
Nhập xâm vào tận phổi gan con người.
Triệu phổi xanh đã úa tàn,
Cơ quan hô hấp rã rời mê man.
Mượn bình dưỡng khí an toàn,
Còn đâu sinh lực thở vào tự nhiên?
Tim hồng thương phổi nằm yên,
Tỏa ra nhiệt khí hóa thành “TÌNH YÊU”.
Bao nhiêu phổi phải “ấp lồng”,
Bấy nhiêu tim đã lên đường xông pha.
Quên sức khỏe, giã người nhà,
Đêm ngày mòn mỏi mặt trời tỏa ra.
Bóng mây sắp phải lùi xa,
Bởi tim chiếu tỏa ánh quang đậm đà.
Chân trời hy vọng mở ra,
Sắp rồi...cuộc sống chan hòa bình an!
Cây Bút Chì, MTG Vinh |