Niềm tin quả thực là thứ quý giá vô cùng. Không có niềm tin, người ta sẽ chẳng thể làm được bất cứ việc gì. Người ta cũng chẳng thế sống được với ai khi mà gặp ai cũng nghi ngờ. Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước mong mọi người đều sống chân thật và tin tưởng lẫn nhau, sẵn sàng chia sẻ giúp đỡ và yêu thương nhau vô điều kiện. Như thế, trái đất này sẽ không còn gian dối lừa lọc, sẽ chẳng còn tranh chấp hơn thua và sẽ thực sự trở thành thiên đường.
Nhưng thực tế cuộc sống luôn phũ phàng. Biết bao nhiêu những gian dối lọc lừa vẫn xảy ra hằng ngày trên thế giới như câu chuyện tôi kể trên. Ngay cả vợ chồng con cái, những người thân yêu nhất trong một gia đình cũng không còn tin tưởng nhau. Người ta cứ nói về việc cải cách giáo dục và đưa ra các thứ kiểu sách giáo khoa này nọ để giáo dục con trẻ. Nhưng theo tôi, cái quan trọng nhất là hướng con trẻ vào việc giáo dục làm người, làm một người chân thật.
Nhà thơ Phùng Quán trong bài thơ “Lời mẹ dặn” đã có những câu thật tuyệt vời: “Con ơi sống ở đời hãy cố gắng sống làm một người chân thật. Thấy vui muốn cười cứ cười, thấy buồn muốn khóc cứ khóc.” Làm một người chân thật nghe đơn giản quá nhưng sao lại khó biết bao.