Tại một gia đình giàu có nọ, có một giếng nước rất đẹp. Cái đẹp không chỉ về hình thức mà làn nước của nó còn rất sạch và mát lạnh. Giếng nước khá là tự hào về chính mình, nó rất thích thú và tỏ ra kiêu hãnh mỗi khi có một vị khách nào đó đến thăm. Vì mỗi lần như vậy nó lại được nghe những ngôn từ cảm thán về vẻ đẹp và những giọt nước trong lành mà nó mang trong mình.
Vào một buổi sáng đẹp trời, khi đang khoe mình dưới ánh nắng mai, Giếng nước bỗng thấy một cảm giác mơn man khắp cơ thể mình. Hóa ra đó chính là mạch nước ngầm, mạch nước ngầm đang âm thầm cung cấp nước cho Giếng, nhưng thay vì nghe câu cảm ơn được thốt ra từ Giếng nước xinh đẹp kia, thì:
- Ôi chao! Ai đây ta? Xấu xí thế. Giếng nước bĩu môi dè bỉu.
Mạch nước ngầm thinh lặng, tự nhủ mình bỏ qua chuyện này và tiếp tục công việc truyền nước cho giếng.
- Này chị! - Giếng nước hét lên - Chị làm bẩn hết cơ thể xinh đẹp của tôi đấy. Chị không thể nào sạch sẽ hơn được à?
- Tôi không có thời gian để chải chuốt đâu, Giếng nước ạ! - mạch nước ngầm nhỏ nhẹ.
Nghe thế Giếng nước muốn trêu chọc mạch nước ngầm một chút, nó nói:
- Mà áo đẹp của chị đâu rồi? Sao lúc nào chị cũng mặc chung một chiếc áo với đất thế. Bẩn chết đi làn nước đục ngầu của chị ơi!
Nghe thế mạch nước ngầm buồn lắm, nó im lặng một chút và nói với Giếng nước:
- Tôi mặc đẹp để làm gì? Ở dưới đó có ai xuống mà nhìn đâu.
- Thôi chị đi đi, nói chuyện với chị bực mình lắm!
Giếng nước hét lên và đuổi mạch nước ngầm đi. Mạch nước ngầm chẳng biết làm gì bèn lủi thủi bỏ đi nơi khác.
Hè năm đó thời tiết rất khắc nghiệt, nhiệt độ cao đã làm cho các giếng nước xung quanh vùng đó dần cạn kiệt, và tất nhiên giếng nước xinh đẹp kia cũng chịu chung số phận. Vì giếng nước đã cạn rồi nên cũng chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới nó nữa. Bộ áo đẹp trước kia ai ai cũng trầm trồ bây giờ bám đầy bụi bặm vì không ai chùi rửa, làn nước trong vắt nó từng mang trong mình bây giờ cũng chỉ còn lại lớp bùn đen nhớp nhúa với vài con ếch, con nhái bẩn thỉu. Giếng nước mệt mỏi ngâm mình dưới ánh nắng mà trước kia nó từng yêu thích, cho đến một hôm nó nghe người ta nói với nhau:
- Giếng nước này cạn rồi, có để lại đây cũng chỉ vô ích mà thôi. Nó chẳng làm được gì nữa đâu, thà đập đi rồi ta tìm một mạch nước ngầm khác mà xây một cái giếng mới!
Giếng nước lặng thinh. Lúc này nó mới nhận ra “mạch nước ngầm cần thiết với nó biết bao, nếu không có mạch nước ngầm thì nó cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi”. Nhưng đã quá muộn màng !
“Hãy biết trân quý và gìn giữ những gì mình đang có,
đừng để đến lúc mất đi rồi mới tìm cách giữ gìn”
Phương Anh
Mái Ấm Lâm Bích MTG Vinh
Xóm 5 Hưng Yên Bắc, Hưng Nguyên, Nghệ An
|