>> SUY NIỆM - SUY TƯ | SUY TƯ - CHIA SẺ

Thư gửi Em - Con Chiên Lạc!
Tin đăng ngày: 6/4/2021 - Xem: 12536

Upload

 

Em gái yêu của chị!

Mến chào em trong tình yêu Chúa. Em vẫn khỏe chứ? Hôm nay tự nhiên chị thấy nhớ thầy mẹ, nhớ em và mọi người da diết. Gần đây có nhiều biến cố xảy ra với những người bạn của chị đã làm chị phải dừng lại suy nghĩ thật nhiều. Hơn ai hết, chị muốn gửi tới em những dòng tâm sự này, rất mong em sẽ đọc, suy nghĩ, phân định và đưa ra hướng đi đúng đắn cho giây phút hiện tại và tương lai của cuộc đời mình.

Em!

Từ ngày em ra đi, bố mẹ khóc thật nhiều, mọi người khóc thật nhiều và mong nhớ em thật nhiều.

Em! Một người con gái bé nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, em muốn tự lập nên đã một thân một mình vào thành phố Sài Gòn xa hoa tráng lệ. Ngày em làm nhân viên bán hàng cho một shop quần áo, tối em học may, rồi tranh thủ học thêm đàn nhạc. Em là một con chiên ngoan đạo, dù bận rộn nhưng ngày nào cũng đến nhà thờ tham dự thánh lễ. Em từng bảo: em sẽ học may thật đẹp, học đàn thật giỏi rồi về quê mở tiệm may và phục vụ ca đoàn giáo xứ. Ước mơ đó của em thật giản dị và tốt lành biết dường nào. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến. Em được người ta cho một suất học bổng đi học tiếng Nhật. Nhờ chăm chỉ, em nhanh chóng có được tấm bằng và được người ta mời ở lại trung tâm dạy tiếng. Đó là tin vui, tương lai em sẽ tươi sáng hơn. Thế nhưng, chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ. Từ ngày em theo người ta học tiếng thì người ta cũng rỉ tai em một thứ niềm tin khiến em trở thành một con chiên lạc của Mẹ Giáo Hội, trở thành người con bất hiếu của gia đình. Em bảo: Hội Thánh đang làm sai lệnh truyền của Chúa, và mọi người đang bị Giáo Hội lừa gạt. Chị đau lòng, nhưng chẳng biết nói thế nào để em hiểu, bởi nói nhiều rồi cũng chẳng được gì. Chị phó thác em gái yêu của chị trong bàn tay yêu thương quan phòng của Chúa. Chị xót xa khi nghĩ đến bố mẹ, và chị muốn nhắn nhủ với em rằng “Đời này ta còn gặp Bố Mẹ được bao nhiêu lần?”.

Có bao giờ em tự hỏi mình như thế. Em xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần, thậm chí có khi mấy năm mới về. Hiện tại thì không biết bao giờ em mới chịu về thăm các ngài. Có bao giờ em tự hỏi: mình có thực sự bận đến nỗi không còn thời gian dành cho bố mẹ? Hay còn có “thứ tình” nào quý hơn tình mẫu tử - là “thứ tình” đã cho em chính sự sống, đã cưu mang dưỡng dục để có em như ngày hôm nay.

Lúc chiều, chị vào bệnh viện thăm bố của một người bạn. Theo lời bác sĩ, cuộc sống của bác chỉ còn khoảng một năm. Khoảng thời gian đó đang dần ngắn lại sau mỗi giây phút qua đi. Chị ấy cứ tự dằn vặt mình, bởi gần 10 năm qua, chị đi học và công tác ở nước ngoài, một hoặc hai năm mới về thăm bố mẹ một lần, giờ gác lại tất cả để dành thời gian cho bố thì chẳng còn được là bao. Khi nhớ lại tất cả những hy sinh và tình thương bố mẹ đã dành cho mình, chị cảm thấy rất có lỗi. Chị ấy bảo: “Chưa bao giờ như lúc này, chị thấy những khoảnh khắc ở bên bố mẹ mình thật quý giá”.

Rồi một chị bạn khác cũng đã rất hối hận vì nay không còn Mẹ. Em còn nhớ chị Thuận đã đến nhà mình mấy lần rồi đó. Chị ấy vừa làm vừa học để lấy bằng thạc sĩ ở Sài Gòn. Khi nghe tin mẹ bệnh, chị rất muốn về nhưng vì đang làm dở luận án tốt nghiệp không về được. Ngày nào chị ấy cũng điện thoại thăm hỏi, và gửi tiền về cho mẹ thuốc thang, bồi dưỡng. Mới tối hôm trước chị gọi điện về vẫn còn nói chuyện với mẹ, vẫn còn nghe mẹ cười, mẹ chị nói: “Mẹ không sao, mẹ khỏe hơn nhiều rồi, con cứ yên tâm học hành công tác, đừng lo cho mẹ”. Mẹ là thế, luôn hy sinh lo lắng một đời vì con, nhưng lại không muốn con phải hy sinh chút nào vì mình. Thế rồi chỉ mới sáng hôm sau, thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ, nhận được tin nhắn của chị gái: “về nhà ngay nha em!”; anh trai cũng nhắn: “em về gấp”. Chị ấy lập tức gọi điện về thì nghe giọng chị dâu vừa khóc vừa nói: “Mẹ đi rồi em ơi!”. Chị ấy kể lại: lúc đó cả bầu trời như sụp xuống, bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu dự định để mẹ an hưởng tuổi già, chưa kịp làm thì giờ đã quá muộn. Chị đến dự lễ tang mà lòng quặn đau vì thấy chị ấy cứ gào thét, xót xa vì mẹ đã mãi ra đi.

Chị chợt nghĩ, rồi đây cả chị và em, chúng ta cũng sẽ rất hối tiếc vì đã không biết trân trọng những giây phút quý giá Chúa ban để phụng dưỡng, báo đáp ân tình cha mẹ lúc các ngài còn sống. Cũng như bạn chị, nếu bố bạn ấy không bệnh nặng thì cuộc sống cứ đều đều trôi qua, chị ấy cũng chẳng thể nào nhận ra mình đã quá vô tâm với bố mẹ. Thậm chí có những cuộc ra đi bất ngờ mà chúng ta không thể nào lường trước được, chúng ta đâu biết lần nào là lần cuối cùng nhìn thấy bố mẹ cười nói. Chị cũng tự hỏi: nếu mỗi năm chị em mình chỉ về thăm bố mẹ một lần thì số lần được gặp là bao nhiêu? Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm, thì chỉ có 20 lần nữa thôi. Cũng có thể bố mẹ chỉ sống được 10 năm, 5 năm… thì số lần chúng ta được gặp chỉ có 10, 5... Cũng có thể lần gặp gần đây nhất sẽ là lần cuối cùng... Nghĩ đến đây chị không dám nghĩ tiếp nữa.

Xã hội ngày càng phát triển, con người phải chạy đua với thời gian để kiếm tìm danh vọng, tiền tài. Và rồi họ lao vào vòng xoáy của sự hưởng thụ và những cuộc vui vô bổ mà vô tâm, thậm chí còn đối xử thậm tệ với những người cha, người mẹ đã một đời tần tảo vì mình. Thử hỏi: Có bao giờ chúng ta nghĩ đến sự khổ cực của mẹ, khi phải mang nặng một sinh linh suốt chín tháng mười ngày? Có bao giờ chúng ta thấu được mẹ đã phải đặt cược cả tính mạng và trải qua sự đau đớn thế nào để sinh linh đó được chào đời? Có bao giờ chúng ta để tâm quan sát để thấy được cha mẹ đã phải hy sinh cho con từng miếng ăn ngon rồi sau đó mới ăn những đồ thừa còn lại? Có bao giờ chúng ta biết được từng đêm cha mẹ vẫn không tròn giấc vì ra vào xem con đã ngủ chưa, có mắc màn không? Có bao giờ chúng ta nghĩ lại khoảng thời gian vất vả cha mẹ đã phải lăn lộn suốt ngày và thức suốt đêm thâu để kiếm từng đồng nuôi ta khôn lớn? Có bao giờ chúng ta biết những thao thức của cha mẹ khi phải đắn đo sao cho từ ăn mặc đến nghề nghiệp phù hợp với cá tính mỗi đứa, để không đứa nào bị thua thiệt, càng không để đứa nào bị tổn thương? Có bao giờ chúng ta biết được những mong mỏi hy sinh phấn đấu của cha mẹ để các con có được tương lai tươi sáng? Có bao giờ chúng ta biết được nỗi lo lắng bồn chồn đứng ngồi không yên khi chưa nhận được tin con mình đã đến nơi an toàn? Có bao giờ chúng ta biết được khi con mình đau ốm thì chính cha mẹ là người đau gấp bội? Có bao giờ chúng ta cảm nhận được những giọt nước mắt chảy ngược làm tan nát cõi lòng cha mẹ khi con cái bước sai đường? ...

Và Có bao giờ chúng ta tự hỏi mình: tôi đã làm gì để thể hiện tình yêu dành cho cha mẹ? Chị đã suy nghĩ và cảm thấy mình đúng là một đứa con vô tâm và bất hiếu.

 Hãy suy nghĩ thật kỹ và tự trả lời cho mình nhé em!

Cha mẹ chẳng bao giờ cần chúng ta đền đáp, nhưng con người khát lắm những yêu thương. Có lẽ em đã thuộc lòng câu Kinh Thánh: “Bạn chỉ là kẻ nối dối, nếu bạn nói bạn yêu Thiên Chúa là Đấng vô hình bạn không nhìn thấy, mà bạn lại không yêu thương (làm đau lòng) những người thân yêu mà bạn thấy bằng xương bằng thịt”.

Em à! Chúa đã Phục Sinh và Ngài không muốn con người cứ mãi sống trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. “Bắt đầu lại” sẽ không bao giờ là quá muộn, nhưng sẽ là muộn nếu chúng ta đánh mất cơ hội. Mong em hãy đọc và suy nghĩ thật kỹ dưới ánh sáng của Chúa Kitô Phục Sinh, để xem mình nên làm gì em nhé!

Mến chúc em tìm lại được chính mình, luôn bình an trong tình yêu Ba Ngôi Thiên Chúa và Mẹ Maria. Tạm biệt em gái yêu của chị. Yêu em nhiều!

 

Chị gái của em

TuyLip - MTG VINH

 

Từ khóa:

Suy tư - Chia sẻ khác:

14/5/2024 - Kitô hữu và trí tuệ nhân tạo (AI)
13/5/2024 - Làm sao biết đó là ý Chúa?
10/5/2024 - Tuổi thơ của Đức Trinh Nữ Maria
9/5/2024 - Nét đẹp của sự tử tế nơi người mục tử nhân lành
27/4/2024 - Vinh quang Phục sinh của Chúa Kitô
23/4/2024 - Có một vị mục tử như thế!
18/4/2024 - Hãy cầu nguyện như bạn là
15/4/2024 - Bốn sai lầm cần tránh khi nghĩ về cầu nguyện
11/4/2024 - Bạn ơi, làm sao nhận ra Chúa trên đường ?
9/4/2024 - Sự thật dễ bị lãng quên về sự Phục sinh
8/4/2024 - Làm thế nào để thể hiện Lòng Thương Xót trong cuộc sống hàng ngày?
7/4/2024 - Bạn có muốn trở nên Người của Lòng Thương Xót?
5/4/2024 - Đức Giê-su Ki-tô – Đường Thiên Chúa quan phòng
4/4/2024 - Kính nhớ Lòng Chúa Thương Xót – Suy niệm về hai chữ yêu thương
3/4/2024 - Đức Hồng y Joseph Ratzinger: “Chân lý sự phục sinh”
 
  VIDEO CLIPS  
Video
Album Dâng Mẹ ngàn hoa
Ngàn hoa dâng Mẹ
Bộ mẫu dâng hoa kính Mẹ năm 2024
Vết thương Phục Sinh
Giêsu khải hoàn
Thập Giá niềm hy vọng đời con
Suy niệm 14 chặng đàng Thánh Giá "DẤU CHÂN TÌNH YÊU TRÊN ĐƯỜNG THƯƠNG KHÓ"
Suốt đời Mẹ Cha
Ước vọng cuộc đời
Xuân đã về
 
  FANPAGE FACEBOOK  
  LIÊN KẾT WEBSITE  
Hội Dòng MTG. Hưng Hóa
Hội Dòng MTG. Xuân Lộc
Hội Dòng MTG. Nha Trang
Hội Dòng MTG. Cái Mơn
Hội Dòng MTG. Gò Vấp
Hội Dòng MTG. Thủ Đức
Giáo phận Long Xuyên
Giáo phận Đà Lạt
Giáo phận Cần Thơ
Giáo phận Bà Rịa
TGP. Sài Gòn
Giáo phận Quy Nhơn
Giáo phận Nha Trang
Giáo phận Kon Tum
Giáo phận Đà Nẵng
Giáo phận Ban Mê Thuột
Giáo phận Phát Diệm
Giáo phận Lạng Sơn
Giáo phận Hải Phòng
Giáo phận Bùi Chu
Giáo Phận Bắc Ninh
Giáo phận Hưng Hóa
TGP. Hà Nội
Giáo phân Thanh Hóa
Giáo phận Vinh
Giáo phận Hà Tĩnh
 
  Trang chủ I  Giới thiệu   I  Giáo Hội   I  Sinh hoạt Hội Dòng   I  Cộng đoàn   I  Mục vụ   I  Suy niệm - Suy tư   I  Góc sáng tác   I  Kỹ năng sống    

HỘI DÒNG MẾN THÁNH GIÁ VINH
Địa chỉ: Xã Đoài, Nghi Diên, Nghi Lộc, Nghệ An
Điện thoại: 0982.868.275 - 0386.501.245
Email: [email protected]
Website: http://mtgvinh.com