Cây Bút Chì, MTG Vinh
LỜI CHÚA: Lc 14, 1. 7-14
Khi ấy, nhằm một ngày Sabbat Chúa Giêsu vào nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời, chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:
“Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: ‘Xin ông nhường chỗ cho người này’. Bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến, nói với ngươi rằng: ‘Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên’. Bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc. Vì hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”.
Rồi Người lại nói với kẻ đã mời Người rằng: “Khi ông dọn bữa ăn trưa hay tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, bà con hay láng giềng giàu có, kẻo đến lượt họ cũng mời ông, và như thế ông đã được trả lễ rồi. Nhưng khi làm tiệc, hãy mời những người nghèo khó tàn tật, què quặt, và đui mù; ông sẽ có phúc, bởi họ không có gì trả lễ. Vì ông sẽ được trả lễ khi những người công chính sống lại”
SUY NIỆM:
Bài Tin Mừng hôm nay không chỉ thuần túy là một bài huấn dụ khôn ngoan của Chúa Giêsu về ‘văn hóa chỗ ngồi’ trong cuộc sống hằng ngày cho tất cả chúng ta, với vai trò là người đãi tiệc và kẻ dự tiệc, nhưng ẩn đằng sau lời khuyên dạy đó là sự vén mở Quy luật của bàn tiệc Nước Trời.
Thánh Luca thuật lại khung cảnh bữa tiệc mà Chúa Giêsu được ông Biệt Phái mời tới trong ngày Sabat. Có vẻ như đó là một bữa tiệc lớn, với những vị khách trọng vọng trong tôn giáo, cùng các cấp bậc khác trong xã hội. Tiệc thì to, khách thì quý như thế, vậy mà có một điều làm cho Chúa Giêsu phải ngao ngán. Dàn khách quý của chủ tiệc cứ tranh nhau đi lên ngồi vào bàn danh dự, chỗ ưu tiên ở phía trên. Lối hành xử này thật bất nhã và đã tạo ra một bức phiếm họa trong ánh mắt của Chúa Giêsu. Thế rồi, Người không lẳng lặng làm thinh, nhưng ân cần trao ban một bài học được xem như ‘khuôn vàng thước ngọc’ cho người đãi tiệc lẫn kẻ dự tiệc, đồng thời, cũng là thông điệp cho nhưng ai vọng hướng về Bàn tiệc Nước Trời.
Với kẻ đãi tiệc, Chúa Giêsu chỉ dạy rằng: “Khi nào ông đãi khách thì đừng mời khách giàu vì họ sẽ có thể mời trả lại, nhưng hãy mời những kẻ đui mù, tàn tật, nghèo khó vì họ không có gì đáp trả, và như thế, ông mới thật có phúc vì ông sẽ được Thiên Chúa trả công trong ngày các kẻ lành sống lại” (x. Lc 14,12-14). Người đời thường suy tính khi mời nhau, “có đi có lại mới toại lòng nhau”. Khách mời càng kếch xù và thế giá thì chủ càng ‘trân trọng kính mời’ và ‘nồng hậu tiếp đãi’. Còn trong mắt Thiên Chúa, những kẻ yếu thế lại là đối tượng của Lòng Thương Xót và là những vị thượng khách cần được trân trọng và bù đắp. Với kẻ dự tiệc, Chúa Giêsu chỉ dạy một cách ý nhị rằng: “đừng ngồi vào chỗ nhất’ họa chăng có có kẻ trọng hơn mình thì mình sẽ bị mời xuống chỗ dưới, nhưng hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để chủ nhà phải kính cẩn mời lên trên. Quả là một lời chỉ dạy khôn ngoan và tế nhị, vừa có thể giữ thể diện cho bản thân vừa ấp ủ sự khiêm nhu trong tâm hồn.
Tuy vậy, nhìn vào thực tế, những kẻ càng có tiền bạc, địa vị bao giờ cũng thích được trọng vọng, cung phụng, được người ta ngưỡng mộ và chú ý đến. Vì thế họ phải phô trương, phải chọn nơi, chọn chỗ để xuất hiện cho xứng tầm. Và cái ‘văn hóa chỗ ngồi’ không chỉ dừng lại ở những trưởng giả, đại gia nhưng nó nằm cố hữu ngay trong tâm thức của con người. Chúng ta thường muốn tôn mình lên, thích nổi trội hơn kẻ khác và chẳng mấy ai mong muốn mình bị lép vế hay phải làm nền cho người khác thăng hoa. Thêm vào đó, việc lấy địa vị, chức danh, tiền bạc, vật chất làm thước đo giá trị của một người là quan niệm sống khá phổ biến trong xã hội. Chúng ta thường giao du, kết thân với những người quyền thế, giàu sang để được thơm lây hoặc may chăng được thăng quan tiến cấp. Người đời có câu: “Giàu sang phú quý triệu người kính. Bần cùng nghèo khó vạn người khinh”. Kinh Thánh cũng chân nhận rằng: “Người nghèo khó dầu láng giềng cũng ghét bỏ; Nhưng bằng hữu của người giàu thì nhiều thay” (Cn 14, 20). Ở xã hội nào thì sự xuất hiện của tầng lớp thượng lưu cũng luôn được ‘săn đón’, khoái lạc của kẻ giàu cũng đều được mua bằng nước mắt của người nghèo, còn lời đề nghị của kẻ nghèo thì thường được xét đến sau cùng. Chính vì sự bất công đến trớ trêu ấy, mà ai cũng muốn thoát nghèo, ai cũng dẫm chân, đạp xác nhau để tranh đua lên chỗ đầu.
Như thế, giáo huấn của Chúa Giêsu “Phúc cho những kẻ nghèo khó, vì Nước Trời là của họ” cùng với lời cảnh báo “Hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên” thực sự là một thách thức đức tin cho con người hôm nay. Liệu mấy ai trong chúng ta trân trọng tiếp đón kẻ hèn kém để đời sau được Thiên Chúa thưởng công? Mấy ai chịu đi con đường rốt hết, sống âm thầm và quảng đại để được Thiên Chúa cất nhắc lên? Mấy ai coi ‘nghèo khó trong tâm hồn’ là một cái Phúc để sống an yên, không vướng bận thế trần? Ước gì chúng ta càng ngày càng học biết và thực hành ‘văn hóa Nước Trời’, để xứng đáng cầm tấm vé công dân Thiên Đàng trong ngày từ giã đời này để bước sang sự sống đời sau.
CẦU NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu,
Hôm nay, Chúa nhắc nhở và dạy dỗ chúng con về bữa ăn.
Bữa ăn là thời khắc của tình gia đình, tình bằng hữu và lời tạ ơn.
Bữa ăn là nơi quy tụ và biểu hiện niềm vui.
Cộng đoàn bàn ăn nói lên tình huynh đệ nối kết giữa các thực khách.
Xin cho chúng con trân quý những của ăn Chúa ban cho chúng con hằng ngày
Để lời tạ ơn kéo dài mãi sau bữa ăn
và được thể hiện bằng những hành động nhân ái.
Xin cũng cho chúng con
biết liên đới và kết thân với những anh chị em thiếu thốn,
để tình thương và sự quan tâm của chúng con
thực sự làm thỏa dạ những ai đang đói khổ.
Lời Chúa hôm nay còn nhắc nhở chúng con
về bữa tiệc Thánh Thể mà Chúa dọn sẵn hằng ngày trong từng thánh lễ
dư dật và đầy ơn sủng
cho tất cả mọi người, không giới hạn một ai.
Chỉ cần đến đó với lòng đơn sơ, khiêm hạ
thì chúng con sẽ được cất nhắc lên ‘Bàn tiệc Thiên Quốc”,
nơi thỏa thuê mọi cơn đói nơi trần gian
bởi chính Chúa lấp đầy mọi khoảng trống
và được Người làm gia nghiệp vĩnh cửu. Amen.
|