ĐÈN CỦA TÂM HỒN
(Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật XXX - TNB)
Cây Bút Chì, MTG Vinh
LỜI CHÚA: Mc 10, 46-52
Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê. Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!”. Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!”. Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây!” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”. Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.” Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.
SUY NIỆM
Đoạn Tin mừng hôm nay không chỉ là một câu chuyện về việc Chúa Giêsu chữa lành cho một người mù, nhưng đây còn như là một dụ ngôn về tầm quan trọng của đôi mắt đức tin là đèn của tâm hồn. Ngay khi đám đông sáng mắt háo hức theo Chúa Giêsu bước ra khỏi thành Giê-ri-khô huyên náo, thì họ bắt gặp anh mù Bartimê đang một mình lủi thủi ngồi bên vệ đường, giữa đám bụi cát tung bay mịt mù trước mặt. Thật đáng thương, anh chẳng thấy gì! Đèn của thân thể đã tắt lịm. Cuộc đời anh bị bao phủ bởi một bóng đêm dày đặc và một màu đen muôn thưở. Thế rồi, đôi tai đã mở ngõ cho anh và “chiếc đèn của tâm hồn” trở thành “ánh sáng le lói” thắp lên hy vọng trong anh. Biết Chúa Giêsu đi ngang qua, anh lớn tiếng kêu van: “Lạy Con Vua Đavid xin thương xót tôi!”. Dù cho nhiều người đã quát mắng và bảo anh hãy im đi, hãy câm miệng lại nhưng “tiếng kêu của lòng tin” lại càng trở nên thống thiết hơn. Trong khi những người sáng cả hai đôi mắt thể lý đi kề sát bên Chúa lại mù loà trước ánh sáng vô hình, không thể nhận ra Chúa Giêsu là ai, thì anh mù Bartimê này lại “thấy tỏ tường” chính Đức Giêsu là Đấng Cứu Thế. Chưa bao giờ, đôi mắt tâm hồn của anh lại tinh tường như vậy. Và thật kỳ diệu! Anh đã được Nguồn Sáng bao phủ lấy cả cuộc đời. Hôm ấy, anh không những được sáng đôi mắt thể lý mà đôi mắt tâm linh cũng được mở ra. Thật cảm động khi Tin mừng thuật lại rằng anh đã bước theo Chúa trên con đường Người đã đi. Hành trình của người môn đệ bắt đầu từ những bước chân của lòng tin!
Quà tặng mà anh mù Bartimê nhận được hôm nay là ân huệ mà Thiên Chúa đã ban cho hầu hết tất cả chúng ta từ thuở lọt lòng mẹ. Đôi mắt hay thị lực là ân huệ cao cả của Thiên Chúa. Ai mất mát “tặng phẩm” này quả là một nỗi bất hạnh bởi nó là chiếc đèn của thân thể giúp con người khám phá, thưởng ngoạn sự phong phú diệu vời của thế giới xung quanh. Thế nhưng, có lẽ mất đi đèn của thân thể sẽ không đáng lo, đáng tiếc cho bằng việc mất đi đôi mắt tâm hồn là chiếc đèn soi chiếu cho ta tìm đến với chân-thiện-mỹ. Một chiếc đèn tâm hồn sáng sủa sẽ nhạy bén với sự hiện diện của Thiên Chúa và sáng suốt phân biệt được thiện-ác, lành-dữ, phúc-tội. Như thế, giữa người mù và người sáng, chưa chắc ai bất hạnh hay ai hạnh phúc hơn ai. Thực tế cuộc sống cho ta thấy rằng, những đau khổ, oan nghiệt, tội lỗi, trác táng, cuồng loạn của thời đại đều do người sáng mắt gây nên. Các phiên tòa, trại tù, trại cai nghiện, trung tâm hoàn lương đều là cái kết của những người có đèn thân thể sáng nhưng lại sớm tắt lịm đèn của tâm hồn. Còn những người mù, khi đôi mắt của họ không còn khả năng thấy được những thực tại hữu hình, thì tâm hồn họ lại rất bén nhạy với những thực tại vô hình và thường sống một cuộc đời thanh sạch. Họ là lời nhắc nhở cho chúng ta về ý nghĩa, cung cách hiện diện của mỗi người giữa cuộc đời này và đâu là cứu cánh thực sự mà ta cần hướng tới.
CẦU NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúng con nhiều khi đã “đùa giỡn” với đôi mắt của mình,
Bằng những trò tiêu khiển độc hại như xem phim ảnh đồi trụi, vào những trang Web đen.
Chúng con dán mắt vào máy tính, điện thoại cả ngày,
Bắt đôi mắt từ bỏ thế giới hiện thực để vào sống thế giới ảo.
Từ đó, thế giới quan của đôi mắt thể lý ngày trở nên méo mó.
Và rồi đôi mắt tâm hồn cũng trở nên mù quáng.
Mù trước sự thật và chân lý, mù trước những nhu cầu của bao người đau khổ,
Nhưng điều tệ hại nhất là mù trước tình thương và sự quan phòng của Chúa.
Tất cả những thứ mù trên đều “mạnh tay góp phần” hủy diệt cả thân xác và linh hồn con.
Những lúc tăm tối ấy, xin cho chúng con được sáng trở lại,
và đừng để chúng con trở nên “rào cản” như những người Do Thái sáng mắt kia,
vùi dập mất chút thiện chí vừa mới lóe sáng trong tâm hồn người khác.
Nhưng hãy làm cho chúng con trở nên một ngọn đèn đầy dầu,
luôn chiếu tỏa “ánh sáng linh thiêng” để người khác tìm đến với Chúa. Amen.
|