Ê! nè : “sao da trầy, đế mòn, thân xác chảy nhựa nằm giữa biết bao hôi thối mà vẫn thơm dữ mày? ”
Đôi giày hỏi.
Thế sao chị còn bóng láng, đời còn tươi phơi phới như vậy mà lại ra đây nơi đống rác thải này?
Đôi dép thắc mắc.
Ôi thôi! nói ra mà đau lòng. Nằm đây mà cứ nhớ lại thuở nào đó Tao vẫn luôn tự hào vì cùng bấy nhiêu chất liệu, nhưng lại được ông chủ mặc cho tấm hình hài đôi giày xinh. Tự tin chắc số phận mình sẽ được vào chân một cô nàng kiêu sa danh giá, và đúng thật Ông Trời đã ban cho Tao điều Tao mơ ước. Nhưng khốn thay cái mơ ước bấy lâu nay tưởng chừng như hạnh phúc thì nay nó lại làm cho Tao ghê tởm. Từ ngày vào chân cô gái kiêu sa, biết bao lần Tao phải đến những nơi đầy tanh hôi: nào là vũ trường, quán nhậu, nào là karaokê ôm, bia ôm… và bao thứ khác giống như vậy nữa và rồi thế này đây. Khi hình hài còn đẹp đẽ nhưng lòng đã thấm đầy chất độc của đam mê, dục vọng, gian trá thì người ta vứt tao vào thùng rác, vì người ta giàu có nên xài vài lần rồi vất bỏ. Mà thôi tự dưng nhắc chi thêm buồn, dầu sao nằm giữa đống rác thải này Tao vẫn thấy hạnh phúc hơn là ở dưới bàn chân cô nàng đó. Giờ này Tao mới nhận ra không phải điều gì mình mơ ước cũng đem đến cho mình hạnh phúc thật. Mà số phận đôi giày, đôi dép chỉ đẹp khi bàn chân đi nó là bàn chân biết sống. À mà Tao cứ thắc mắc sao thân xác mày tàn tạ hư hao là thế mà sao nơi mày lại tỏa ra nụ cười và hương thơm của điều gì đó khó tả… Mày nói Tao nghe được không?
Ề ! Xúc động hay sao mà Tao mới hỏi đã chảy nhựa nước mắt rồi mày?
Không phải là xúc động mà là một chút cảm xúc tiếc nuối vì sự thức tỉnh của Em quá muộn màng. Đang khi hạnh phúc thật có trong lòng mỗi ngày mà không nhận ra nên chỉ thấy xót xa, cay đắng và chua chát.
Mày nói cao siêu khó hiểu quá, nói rõ hơn nghe coi.
Ừ vậy kể cho Giày nghe chút lịch sử cuộc đời Dép nha!
Dép kể: ngay khi em được tạo ra thì đã có cảm xúc tiêu cực trong lòng rồi. Tự ngắm nghía mình với thân phận “dép lê” chỉ có hai quai đơn giản mà con người gọi mình với cái tên khác là “dép kẹp”, mình không thấy hạnh phúc với số phận của chính mình, mà cứ ước ao số phận của đôi giày, đôi guốc, đôi sandal, ước mình thế này thế kia mà không được nên cứ hậm hực, nhiều khi than trách người đã làm ra mình. Đó là điều trước tiên làm cho cuộc đời mình đau khổ.
Rồi khi bước vào môi trường hàng hóa chợ búa, mình cũng được đặt lên cái kệ hẳn hoi. Dầu thân phận nhỏ bé nhưng mình vẫn ước mong được vào đôi chân của chị nào có bàn chân êm dịu, trẻ trung… Thế mà chờ mãi không thấy.
Vậy đến một ngày có một phụ nữ với trang phục quần đen thùng thình, cái áo sơ mi không giống ai cùng với cái mũ thời thượng bước vào. Nghe đâu cô chủ chào là bà Sơ. Khi thấy Sơ tiến thẳng vào trong, nhằm hướng em mà tiến tới, nhìn đôi chân sạm đen, chai cứng của chị, em đã lo sợ cầu sao đừng rơi vào chân chị. Ấy vậy mà ánh mắt Sơ cứ nhìn vào em rồi hai Sơ nói với nhau dép màu đen, bền, thích hợp cho mình. Khi thấy Sơ quyết định chọn em đã thấy hơi sợ rồi đó. Thấy trước mắt là cả bầu trời đen tối, nhìn xuống đôi bàn chân chai là thấy cả một đời vất vả. Tự nói với lòng: “xong rồi Lê ơi đời mày đúng với tên gọi lê thê lết thết rồi. Kẹp ơi là Kẹp”.
Rồi từ ngày đó trở đi, em thuộc về đôi chân của Sơ, cùng Sơ song hành. Dầu lúc đầu trong lòng có cảm giác không vừa lòng tiêu cực. Nhưng sau này cảm xúc đó mất dần vì cảm nhận được “sử dụng nhiều”, tự hào vì mình đi tới chỗ này chỗ kia. Đặc biệt khi thấy Sơ có bốn đôi kể cả giày và dép thì dường như thời gian Sơ chọn em là nhiều nhất, với lại Sơ nói với mấy Sơ khác: “dép nầy êm, đi bền mà cũng vừa tiền nên em thích nó”. Những điều đó làm em khoái chí, bao lời khen làm em say mê đưa đến cho em niềm vui và sự tự hào.
Nhưng niềm vui ấy bỗng vụt tắt vào một ngày em nghe chị Sandal nói: Mày có nhiêu đó mà tự hào cái gì, không nhìn biết thân phận hèn hạ của mình mà cứ chảnh ba thứ tào lao. Thử nghĩ coi Sơ dùng mày nhiều cũng chỉ là dùng vào ba việc tầm thường thôi, nào là ra vườn, nào là làm ruộng, nào là đi chợ, có khi bước trên con đường sỏi đá dơ dáy và cuối cùng là ra nhà vệ sinh… Thử hỏi có bao giờ mày được bước lên những nơi thánh thiêng nhà nguyện, nhà thờ như Tao chưa? Hay mày có diễm phúc được Sơ đi gặp khách, đi hội họp như đôi dép đóng kia chưa? Tỉnh lại đi cưng ơi!
Chỉ cần nghe những lời ấy em như bị đầu độc thêm, cảm giác tiêu cực trong em lại dần dần nổi dậy. Với thời gian, gai của em đã mòn dần làm em mất dần chức năng cơ bản của em, lần kia đang vội đi mà Sơ sém té, Sơ nói chắc đến lúc phải bỏ nó đi vì không an toàn nữa rồi. Sơ chỉ nói vậy mà em tức điên lên. Em định hét lên : “Tôi mòn như vậy là vì ai, vì ai, vì ai hả?”, nhưng là phận đôi dép sao hét lên được. Vậy là nỗi cay đắng chất chứa trong lòng làm cho đời thê thảm không một chút niềm vui.
Thế rồi đời em bỗng dưng được đổi thay, lòng em được đổi mới. Khi mà vào một ngày đẹp trời, trong lúc Sơ vội vàng vì sợ không kịp giờ nghe cha giảng tĩnh tâm, nên Sơ đã mang em theo. Vậy là lần đầu tiên trong đời được đến nơi sạch sẽ, thánh thiêng. Lần đầu tiên được cảm nhận sự thinh lặng huyền bí nơi chốn đông người. Sau một hồi thinh lặng em được lắng nghe những lời của cha như sau: “khi Chúa cất tiếng gọi ai thì chắc chắn luôn đi kèm theo một sứ vụ được trao ban. Mỗi Hội dòng được trao ban một Đặc Sủng riêng, và chính mỗi người lại được Hội dòng trao cho một sứ vụ cụ thể. Vậy nhưng vẫn luôn có những tu sĩ sống ơn gọi mà lại bất mãn với ơn gọi và chán nản trong sứ vụ. Bởi đâu xảy ra những ghen tị, nói hành, nói xấu, dèm pha trong đời sống cộng đoàn? Phải chăng vì những tu sĩ ấy chưa cảm nếm được niềm hạnh phúc khi làm con Chúa, lại càng chưa cảm nếm được ơn gọi cá vị đặc biệt trong đời dâng hiến, nên những tu sĩ ấy không hạnh phúc với những gì mình có, mong muốn nén bạc của người khác mà không nhận ra nén bạc của chính mình. Điều đặc biệt mỗi người nên nhớ là cho dầu là sứ vụ nào hay bất cứ vai trò nào thì điểm quy chiếu của mọi ơn gọi vẫn là chính Chúa. Mục đích và trọng tâm của mọi sứ vụ là đạt được chính Đức Kitô, là làm vinh danh Chúa, và nên thánh. Bề trên, chị em, nhà dòng, cộng đoàn hay bất cứ điều gì khác luôn là phương tiện để giúp ta đạt được mục đích ấy. Bao lâu ta xem bề trên, chị em hay điều gì khác là mục đích thì bấy lâu đời sống ta mất đi vẻ đẹp của sự thanh thoát, mất đi nét thánh thiêng và nếu không điều chỉnh sẽ đến một ngày ta bất mãn trong ơn gọi, trong sứ vụ.
Những lời của Cha kết thúc cũng là lúc giọt nước mắt đầu tiên của em rơi, một chút nhựa nơi em đã chảy ra… vì em thấy như Cha giảng cho chính em vậy. Cảm ơn Cha, ngay lúc ấy khi mở lòng ra và định lại bậc thang giá trị cùng với sự nhận biết ơn gọi của chính mình là “được tạo nên để phục vụ con người” em mới cảm thấy sự ngọt ngào đầu tiên trong cõi lòng, và khi bàn chân bấy lâu nay chạm vào em nhưng em không thấy cảm giác gì thì nay em ngửi được mùi hương của nhân đức, thánh thiện, của hơi ấm những bước chân đầy tình Chúa, tình người khi Sơ đến với người nghèo, khi Sơ thực thi sứ vụ trên nương đồng, trên bao hành trình khác.
Lâu nay đóng lòng nên chỉ có mỗi mùi nhựa của chính mình, nhưng ngay khi mở lòng thì em được ướp thơm bằng chính những làn hương nhân đức của Sơ mà chị Giày đang thấy em mang nơi mình lúc này đây. Sau những giây phút được khai trí, em ước muốn mãnh liệt cùng với Sơ bước đi những bước yêu thương. Giờ đây khi thân xác đã chảy nhựa, thân em không còn chiếc gai nào, chiếc nút giữ chặt hai quai đã đứt ra, em đã hết hạn sử dụng, nhưng giờ đây khi nằm giữa bãi rác này em vẫn thấy hạnh phúc vì đã có những bước yêu thương, hơn nữa lại được song hành cùng Sơ trong khoảng thời gian đặc biệt cao quý là Hội dòng của Sơ mừng năm thánh kỷ niệm 350 năm được khai sinh. Em nghĩ đó là hạnh phúc lớn lao mà không phải đôi dép, đôi giày nào cũng có được.
Ừ chắc có lẽ vậy, nghe mày nói tao mới nhận ra xung quanh đây có bao nhiêu là giày là dép, nhưng chỉ mỗi mày có mùi thơm, dường như tất cả mùi thơm của nước hoa, của tinh dầu, của dược liệu..., tất cả sẽ tiêu tan, mà chỉ còn lại mùi thơm của những bước chân người mang tình yêu, phục vụ, của đời dâng hiến thật tình như mày nói vậy.