>> GÓC SÁNG TÁC | THƠ - TRUYỆN

Dối lòng người Tu sĩ
Tin đăng ngày: 24/4/2024 - Xem: 3508

 

Upload


DỐI LÒNG NGƯỜI TU SĨ

 

Mùa hè năm ấy, Athony tốt nghiệp đại học với văn bằng loại giỏi và cũng vào năm ấy đại chủng viện tuyển sinh ơn gọi cho Giáo phận.

Năm đó, Athony đã ghi danh nhưng không phải vì cậu ta thích điều đó, mà do mẹ cậu ta muốn thôi.

Vào ngày thi, ai cũng hồi hộp và lo lắng cho bài thi sắp đến, nhưng Athony thì không. Trong lúc làm bài, cậu ta đã cố đánh trượt bài làm bằng cách nộp trang giấy nhem nhuốc với vài từ viết nguệch ngoạc.

Lúc ra khỏi phòng, kẻ ra người vào, xúm xít hỏi han bài làm của nhau.

Ê! Mày làm được bài tốt chứ? – Peter hỏi.

Athony cười nhạt bảo:

- Mày nghĩ tao thích mấy trò này lắm sao? Tao chỉ đi thi vì may rủi thôi, chứ đậu hay không mặc kệ đời đi.

Trông vẻ mặt của cậu ta thật khó hiểu, như ai đó vừa mới ép cậu ta uống giấm chua vậy.

Về đến nhà, cậu ta cũng tỏ ra dửng dưng trước những câu hỏi khá tò mò của bà mẹ về kì thi vừa rồi. Chỉ để qua mặt mẹ mà cậu đã nói dối rằng mình đã cố gắng hết sức trong bài thi.

Cậu ta như đang diễn cảnh hề trước mặt gia đình vậy. Tất cả sự lố bịch đó chỉ để nguỵ biện cho sự dối lòng của cậu ta.

Vài tuần sau đó, trang Giáo phận gửi lên danh sách ứng sinh trúng tuyển vào chủng viện. Gia đình cậu ta ai cũng mong ngóng tên của con mình có trong danh sách đó. Athony với vẻ mặt hồi hộp, toát cả mồ hôi nhưng sâu trong tâm hồn cậu ta chẳng thích thú gì.

Cậu ta cố tỏ ra nuối tiếc về việc cậu ta trượt trong kì thi vừa rồi. Thật là một sự giả hình trắng trợn! Cậu cố gắng tạo niềm tin tuyệt đối từ gia đình là mình đã làm tròn bổn phận của một chàng trai ưu tú, đi thi nhưng Chúa đã đánh trượt, vì Ngài không chọn. Còn gia đình cậu ta từ sự nơm nớp, bồn chồn bỗng chuyển sang tâm trạng sầu khổ cứ như trong nhà có đám tang vậy Buồn nhưng không biết làm sao, mẹ cậu ta bảo cậu thử đi tìm hiểu các dòng tu khác xem sao nhưng cậu ta nhất quyết không chịu. Cậu ta muốn lên lên thành phố kiếm việc làm để tránh khỏi sự phiền toái, mặc cho mẹ khuyên nhủ tha thiết.

Vài tuần sau đó, cậu đã xin được việc làm, công việc cũng ổn định nên ít khi cậu ta về thăm lại gia đình, chỉ những ngày nghỉ mới gọi về hỏi thăm qua loa vậy thôi. Với cuộc sống hiện tại, cậu ta mong muốn năm tới sẽ kiếm được một người vợ xứng tầm với mình và sẽ xây nhà trên thành phố để ổn định cuộc sống ở đây.

Trong những ngày tháng đó, nhờ những lần gặp gỡ với hội bạn thân của đồng nghiệp mà cậu ta bắt đầu quen Anne - một thiếu nữ mảnh mai, trông cũng đẹp đôi với cậu ta. Hai người nói chuyện qua lại thân mật và họ đã dự định kết hôn trong năm tới nếu không có ngăn trở gì.

Ngày tháng hạnh phúc của cậu ta được đo bằng giá trị của công việc, cậu ta cùng vợ sắp cưới vùi mình vào công việc để tích góp cho gia đình sau này. Và cậu ta dường như đã mãn nguyện vì cuộc sống quá đầy đủ. Cậu ta cũng dần quên đi việc cha mẹ mong ngóng mình thi vào chủng viện và có thể nói là “quên hẳn”.

Theo thường lệ, cứ mỗi hai năm thì Đại chủng viện sẽ tổ chức kỳ thi tuyển sinh một lần. Sau lần thi ấy, mẹ cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định cho cậu đi tu, nên bà thường xuyên gọi điện giục cậu ta tiếp tục ôn thi. Còn cậu ta thì cứ để ngoài tai những lời nói của mẹ, một phần vì cậu ta đã có người yêu, mặt khác vì cậu cụng chẳng còn mảy may gì đến cái ý định ấy.

Có lần người mẹ khuyên không được mới quát tháo cậu ta:

- Con muốn mình vùi vào của cải trần thế sao, chẳng lẽ sắc dục làm con vui thoả hơn việc tìm kiếm Nước Trời sao?

Athony cũng lừ lừ nhìn mặt mẹ mà cãi:

- Mẹ nghĩ sao, chẳng lẽ điều con không muốn mà con lại tự dối lòng mình sao! Ai cũng có tự do và con cũng thế, con sẽ tự quyết định về cuộc đời của mình. Mong mẹ hiểu cho con.

Dập máy xong, vẻ mặt cậu ta trông thật bực bội, như muốn đập tan căn phòng trước mặt. Cậu ta bị dằn vặt mãi vì những lời mẹ khuyên, nó như ám ảnh và hằn trong trí óc Athony, cậu không thể thoát ra được, cả ngày chỉ quay đi quẩn lại những lời nói đó.

Tối đến, trong giấc mơ Athony chợt mơ về một vùng quê xa xôi, ở đó, cậu trông thấy hình ảnh một linh mục trông rất thánh thiện, xung quanh ngài là những giáo dân đang vui tươi hát ca mừng Chúa Giáng Sinh. Tiếng cười vang của niềm vui làm cậu bật người dậy và ngã xuống giường. Cậu đau ê ẩm!

Hoá ra đây chỉ là mơ. – Athony nhủ thầm.

Mấy ngày sau đó, cậu lẳng lặng đi làm tìm dịp thuận lợi để xin nghỉ phép vài hôm để về quê, và tạm thời xa vợ chưa cưới mà cũng không nói nguyên nhân gì, chỉ bảo là mẹ cậu ta ốm nên về thăm thôi.

Đó là lý do cậu ta đưa ra, chẳng ai biết và cũng chẳng ai tra cứu làm gì. Thế nhưng, trong thời gian nghỉ việc, trông khuôn mặt cậu ta có cái gì đó cứ lấn cấn. Ngày thường, cậu ta toàn mặc bộ vest, hôm nay về thấy ăn mặc kiểu giản dị khác thường. Chẳng ai nhận ra việc cậu đang âm thầm ôn thi, mẹ cậu ta cũng không ngại hỏi han, quan tâm và động viên mặc dù chưa biết cậu định làm gì tiếp theo. Chắc có lẽ bà ta cũng nghĩ đến việc thằng con này sẽ biết nghe lời mình.

Hè năm đó, cậu thi đậu. Cả nhà ai cũng mừng, còn mở tiệc để chào tạm biệt để cậu lên đường tiếp tục hành trình mới. Còn Anne, chẳng ai biết cô gái ấy nghĩ gì về anh chàng người yêu của mình….

 Athony biết mình còn mắc nợ Anne món nợ “ ân tình” nhưng cậu ta cũng không đủ can đảm để nói rõ với cô, vì cậu biết Anne sẽ không chịu buông tha cho cậu.

Về phần Anne, cô cảm thấy sốt ruột, lòng dạ rối bời vì chẳng thể liên lạc được với Anthony. Mặc dù đã dùng hết cách nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Athony, cô nghi ngờ Athony có chuyện gì đó giấu mình nên tìm đến nhà ở quê của cậu hỏi cho rõ sự tình. Gia đình thông báo cho cô biết rằng Athony đã nhập học ở chủng viện cách đây gần một tháng rồi.

Anne không tin việc Athony dối mình. Cô tự nhủ: “Chẳng lẽ anh ấy lại dối lòng mình sao?” Cô tìm đến chủng viện, hôm đó trùng vào ngày Chúa nhật. Cha bề trên cho gọi Athony. Cậu chạy hớt hải ra ngoài tưởng có chuyện gì.

- Cha gọi con ạ?

 Athony thở gấp. Anh thẫn thờ, trước mặt anh không phải là Anne - người yêu của anh đó sao. Cô ta vội chạy đến ôm chầm lấy Athony mà khóc. Athony bàng hoàng, gỡ tay cô ra và làm hiệu cho cô biết cần có một giới hạn nhất định giữa hai người.

Anne liền trách Athony:

- Tại sao anh lại đối xử với em như vậy. Chẳng lẽ anh không yêu em nữa sao? Có phải anh bị ép buộc không? Nói đi chứ đồ tồi.

 Cô khóc thút thít.

- Hay là anh đang tự dối lòng mình.

Cô ta níu lấy tay Athony. Athony im lặng!

- Nếu anh còn yêu em thì bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây ngay lập tức. Em sẽ giúp anh thu dọn đồ áo. Mình quay về như lúc trước được không anh!

Athony không nói gì. Cô ta tiếp tục:

- Athony anh trả lời đi chứ, có phải anh không còn yêu tôi nữa đúng không? Trả lời đi chứ!

Cô ta vừa khóc, vừa đấm vào ngực Athony.

Cậu ta cũng khóc theo, nước mắt rơi lã chã trên kẽ áo. Athony không hiểu vì sao cậu có thể đối xử tệ với một người con gái đã yêu mình hết lòng như vậy. Nhưng dù sao cậu cũng đã yêu Chúa mất rồi và cậu không muốn mình là một kẻ dối lòng.

Cậu cầm tay Anne và bảo:

- Em bảo anh phải làm sao khi trái tim anh bây giờ đã dành cho Chúa rồi, chẳng lẽ trái tim này có thể chia ra làm hai được hay sao?

Anne không muốn nghe lời cậu, cô càng nói lớn tiếng:

- Mối quan hệ của chúng ta không thể nói dừng là dừng được, anh hãy xếp đồ nhanh nhất có thể cho tôi.

Anne vừa khóc vừa đấm liên hồi vào ngực Anthony. Cô ta vừa dứt câu thì Anthony quát lớn:

- Cô thôi đi không. Chẳng lẽ cô muốn tôi dối lòng mình thật sao?

- Tôi xin cô. Tôi van cô. Hãy để cho tôi yên được không! Tôi muốn ở lại đây.

- Cô nhìn tôi bây giờ xem, chẳng có gì cho cô cả, ngay cả một cuộc sống hạnh phúc.

Anne càng khóc mếu máo hơn, chẳng khác gì một đứa trẻ mới bị mẹ đánh vậy. Cô như muốn gục ngã vào lòng một ai đó nhưng chẳng có bờ vai nào sẵn chờ cho cô dựa vào vì đây là chủng viện.

Athony vỗ vào vai cô mà an ủi:

- Buồn làm gì em ơi! Anh ở đây hạnh phúc lắm rồi, em đừng bắt anh về nữa.

- Anh tin sẽ có người thương em thật lòng. Anh hứa sẽ ở đây và cầu nguyện cho em. Sống hạnh phúc nhé em.

- Hết giờ gặp rồi, Athony con ơi!- Cha bề trên nhắc.

- Dạ, thưa cha. Con biết rồi ạ. – Athony kính cẩn đáp lại.

- Vậy nhé Anne. Thôi nín đi mà, chúng ta không thể bên nhau nhưng vẫn có thể làm bạn tốt của nhau được mà. Đúng không! – Athony năn nỉ cô.

- Khi nào chồng Anne mà bắt nạt Anne thì cứ alo… linh mục Athony xin nghe… Và tôi sẽ dâng hẳn thánh lễ cầu nguyện cho.

Nói rồi, cả hai cũng phá lên cười.

Anne cũng hiểu ra được điều gì đó. Và cô tạm biệt người cũ trong niềm vui nhợt nhạt.

Ngày tháng trôi qua vội vã, Athony vẫn tiếp tục theo học ở chủng viện và gần chạm đến “chức sáu” (phó tế); còn Anne thì vẫn công việc đó, và vài năm sau, cô cũng tìm được người thương cô thật lòng. Cô đã kết hôn và sinh được một bé gái.

Thầy Athony sau khi hoàn thành chương trình đào tạo thì được tiến chức và trở thành linh mục của Chúa. Trong lần về dâng lễ tạ ơn hồng ân linh mục, cha Athony gặp lại Anne, thấy cô tay dắt một đứa bé gái và đi bên cạnh là người chồng cũng bồng một đứa bé trai cáu kỉnh.

Vậy là Anne đã có điểm tựa vững chắc thật rồi. - Cha mỉm cười và chúc phúc cho gia đình.

Cha Athony mỉm cười và đùa Anne rằng:

- May suýt nữa là chúng ta đã tự dối lòng mình đúng không Anne !

Cha và Anne cười khúc khích vì hiểu ý nghĩa câu nói đùa nhưng thật của cha Athony. Riêng người chồng không biết chuyện gì cũng mỉm cười theo và thưa với cha:

- Con cũng vậy, con cũng đã không dối lòng khi nói yêu cô ấy cha ạ.

Và cả ba cùng phá lên cười:

- Ừ, chúng ta là những con người không tự dối lòng mình rồi.

 

Anna Cẩm Oanh – TTV Mến Thánh Giá Vinh

 

 

 

 

 

Từ khóa:

Thơ - Truyện khác:

24/4/2024 - Dối lòng người Tu sĩ
21/4/2024 - Chúa là Mục Tử
14/4/2024 - Mẹ hiền ơi!
7/4/2024 - Cha tham gia hay chạy trốn
6/4/2024 - Con đi theo Chúa
3/4/2024 - Đường về Em-mau
1/4/2024 - Viếng mộ Chúa
31/3/2024 - Hoa đỏ tình yêu
30/3/2024 - NGÔI MỘ HẠNH PHÚC
30/3/2024 - ĐỒI CAN-VÊ
27/3/2024 - Mẹ bên Con
26/3/2024 - Áo tím mùa chay
9/3/2024 - Chay thánh
26/2/2024 - Vết nứt ôm trọn trình yêu
15/1/2024 - Thanh xuân "xin gửi trọn nơi Chúa"
 
  VIDEO CLIPS  
Video
Ngàn hoa dâng Mẹ
Bộ mẫu dâng hoa kính Mẹ năm 2024
Vết thương Phục Sinh
Giêsu khải hoàn
Thập Giá niềm hy vọng đời con
Suy niệm 14 chặng đàng Thánh Giá "DẤU CHÂN TÌNH YÊU TRÊN ĐƯỜNG THƯƠNG KHÓ"
Suốt đời Mẹ Cha
Ước vọng cuộc đời
Xuân đã về
Nguyện ước đầu xuân
 
  FANPAGE FACEBOOK  
  LIÊN KẾT WEBSITE  
Hội Dòng MTG. Hưng Hóa
Hội Dòng MTG. Xuân Lộc
Hội Dòng MTG. Nha Trang
Hội Dòng MTG. Cái Mơn
Hội Dòng MTG. Gò Vấp
Hội Dòng MTG. Thủ Đức
Giáo phận Long Xuyên
Giáo phận Đà Lạt
Giáo phận Cần Thơ
Giáo phận Bà Rịa
TGP. Sài Gòn
Giáo phận Quy Nhơn
Giáo phận Nha Trang
Giáo phận Kon Tum
Giáo phận Đà Nẵng
Giáo phận Ban Mê Thuột
Giáo phận Phát Diệm
Giáo phận Lạng Sơn
Giáo phận Hải Phòng
Giáo phận Bùi Chu
Giáo Phận Bắc Ninh
Giáo phận Hưng Hóa
TGP. Hà Nội
Giáo phân Thanh Hóa
Giáo phận Vinh
Giáo phận Hà Tĩnh
 
  Trang chủ I  Giới thiệu   I  Giáo Hội   I  Sinh hoạt Hội Dòng   I  Cộng đoàn   I  Mục vụ   I  Suy niệm - Suy tư   I  Góc sáng tác   I  Kỹ năng sống    

HỘI DÒNG MẾN THÁNH GIÁ VINH
Địa chỉ: Xã Đoài, Nghi Diên, Nghi Lộc, Nghệ An
Điện thoại: 0982.868.275 - 0386.501.245
Email: [email protected]
Website: http://mtgvinh.com